Môn Đăng Hộ Đối

Chương 1: Lần đầu gặp gỡ






Tác giả không đặt tên nhan đề nên Mây tự đặt.~

À, cái nữa là tác giả cũng không chia chương luôn nên mị cũng tự chia.?

Tầng mười tám, khách sạn Tường Vi bảy sao, văn phòng giám đốc tầng thứ chín.

"Giám đốc, đây là báo cáo hoạt động tiêu thụ của khách sạn vào quý sau cùng báo cáo tài chính của công ty." Dáng đứng thẳng tắp, trang phục công sở màu trắng bao lấy đường cong gợi cảm hình chữ S của nữ thư ký. Nàng cung kính đặt toàn bộ tài liệu lên bàn.

Nam tử trẻ tuổi mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, lãnh đạm nâng mắt lên. Khuôn mặt tuấn mỹ, mày kiếm sắc bén làm nổi bật lên cặp đồng tử đen tuyền sâu thẳm, lông mi dài tạo thành một cái bóng mờ: "Gọi bộ trưởng bộ nội vụ tới."

"Vâng." An Vy quang minh chính đại hoa si một lát, sau đó chậm rì rì xoay người đi.

"Cách ----" Cửa văn phòng đột nhiên mở ra.

An Vy giật mình "A!!" một tiếng, văn kiện trong tay rơi đầy mặt đất.

Lăng Lạc Xuyên nhấp môi, vuốt nhẹ tóc về phía sau, ngồi dựa lên ghế giám đốc: "Mẹ, khi vào phòng người có thể gõ cửa trước được không?"

Người đến là một người phụ nữ đã chạc bốn mươi, dung mạo được bảo dưỡng tỉ mỉ mau chóng bước vào.

Mạnh Song vội vàng chạy tới, phát ra những tiếng "lộc cộc", bắt lấy tay Lăng Lạc Xuyên: "Con trai, sắp đến giờ chưa? Mau đi với mẹ thôi nào! Vất vả lắm dì con mới đến thành phố X một lần, chúng ta đi tụ họp một chút nhé?"

Lăng Lạc Xuyên không kiên nhẫn, lấy tay mình ra, tiếp tục cúi đầu nhìn báo cáo: "Không phải nói là 12 giờ sao? Bây giờ mới vừa tròn 11 giờ, huống chi đã hẹn gặp ở khách sạn của chúng ta, mẹ vội làm gì? Con còn có một đống chuyện chưa xử lý xong đây."

Mạnh Song nôn nóng sắp phát điên: "Sao con lại không gấp được chứ, công việc lúc nào làm chẳng được, việc này liên quan đến chung thân đại sự của co... À, không phải."

Vì quá gấp, Mạnh Song thiếu chút nữa lỡ miệng, nhanh chóng sửa lại lời nói: "Dì con vừa trở về từ nước ngoài, có thể đưa ra cho con không ít kinh nghiệm quản lý khách sạn mới. Không phải khách sạn ở M quốc có hiệu quả và lợi nhuận kinh doanh không cao sao? Cơ hội tới rồi nè, mau đến chỗ dì học hỏi kinh nghiệm đi con trai ngoan!"

Lăng Lạc Xuyên cạn lời, nhìn mama đại nhân: "Mẹ, dì làm bên mảng thời trang mà, hơn nữa... Khách sạn của con mở bên F quốc, hiệu quả và lợi nhuận cực kỳ tốt."

Mạnh Song bị lật xe, mặt đỏ bừng, tiếp tục bắt lấy cánh tay Lăng Lạc Xuyên: "Ôn con, mi muốn chọc mẹ tức chết có phải không? Mau đứng lên cho mẹ! Ba mi vừa mới khỏi bệnh, hay là tính làm cho chúng ta tức chết mới vừa lòng?!"

Khóe miệng Lăng Lạc Xuyên run rẩy: "Vâng vâng vâng. Tuân lệnh, mẹ chờ con lấy áo khoác."

Mạnh Song vừa thấy con trai thỏa hiệp, nội tâm gào thét, nhanh chóng lấy một chiếc thẻ tên* bằng kim cương đen đeo cho Lăng Lạc Xuyên: "Mau lên nào con trai, hôm nay cần phải khiến cho người ta coi trọng."

*Thẻ tên nè:

chapter content



"Con không đeo, nhìn phèn muốn chết, chẳng khác gì mấy tên nhà giàu mới nổi." Lăng Lạc Xuyên từ chối.

"Phèn cái gì mà phèn, mẹ cố ý lấy cái rẻ nhất rồi đấy, có hơn hai trăm vạn chứ nhiêu! Tên nghịch tử này, mau đeo lên cho mẹ!!"

Lăng Lương Quốc đứng chờ mãi ở cửa: "Hai người rốt cuộc đã xong chưa? Khách quý đợi sương sương nửa giờ rồi đấy."

Lăng Lạc Xuyên nhìn người ba ngày thường mặc quần rộng áo thùng, hôm nay lại mặc một bộ tây trang màu gỉ sét được định chế, tóc vuốt keo cẩn thận như cán bộ đi thị sát, đen mặt: "Ba mẹ, hai người nói thật cho con biết, đây lại là một buổi xem mắt khác đúng không?"

Sô pha lún xuống, Lăng Lạc Xuyên ngồi lại trên chiếc ghế sô pha dùng để tiếp khách.

Lăng Lương Quốc cùng Mạnh Song đối mặt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu: "Không phải, tuyệt đối không phải, mau đứng lên, trước đây dì nhỏ đối xử với con rất tốt mà, nhanh lên."

Tuy rằng trong lòng Lăng Lạc Xuyên cảm thấy có điều gì đó không thích hợp nhưng cuối cùng vẫn đi. Dù sao đã bận rộn cả một buổi sáng rồi, giờ cũng thấy đói bụng.

Nhưng vừa tới phòng VIP, Lăng Lạc Xuyên nhìn vệ sĩ nghiêm chỉnh đứng ngoài cửa liền phát giác ra điều bất ổn, vừa định gọi điện thoại từ chối đã bị mẹ hắn kẹp lấy cánh tay, túm về phía trước, cầm then cửa, uy hiếp nói: "Tiểu tử thúi, đi qua thôn này sẽ không có cửa hàng này nữa*! Mi cho rằng khắp nơi đều có omega à? Nếu hôm nay nhà ngươi không biểu hiện cho tốt, về sau bà đấy liền đến văn phòng ngươi cắm cọc, ngủ dưới đất để mỗi ngày đều mắng mi!"

*Đi qua thôn này sẽ không có cửa hàng này nữa: ý chỉ việc một khi đã bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không gặp lại được.

"Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi, con không xem mắt!" Lăng Lạc Xuyên tức giận, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch nhưng lại không có cách nào thoát khỏi lòng bàn tay của mẹ.

Lăng Lương Quốc sửa sang lại vạt áo, có chút khẩn trương xen lẫn hưng phấn gõ cửa, đẩy ra: "Chân thành xin lỗi mọi người, chúng tôi đã tới chậm."

Thiết kế trong phòng riêng cao cấp nhất vừa quý khí lại tao nhã, cổ kính, trà sư đang chuyên chú pha trà, còn có ba mỹ nữ diễn tấu làn điệu Giang Nam, không khí vui vẻ và cũng cực kỳ nhẹ nhàng, yên bình.

Một phu nhân nhìn qua tựa như chỉ mới 30 tuổi, có phong cách ăn mặ vô cùng thời thượng cười tủm tỉm giới thiệu: "Chị, anh rể, Tiểu Xuyên, sao bây giờ mọi người mới đến nha? Xin giới thiệu, đây là ngài Nguyễn Thanh Sơn, có lẽ mọi người đều biết rồi ha."

Nam nhân trung niên mang khuôn mặt khiêm tốn ôn nhã mặc một bộ trang phục màu trắng đứng lên duỗi tay, tươi cười niềm nở: "Xin chào Lăng tiên sinh, Lăng phu nhân, là do chúng tôi đến sớm, mời mọi người ngồi."

Lăng Lương Quốc thụ sủng nhược kinh* bắt tay Nguyễn Thanh Sơn: "Thị trưởng, ngài quá khách khí rồi. Xin chào phu nhân, phải chăng vị này chính là gia công tử*?"

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

*Gia công tử: cách gọi tôn trọng đối với con trai của người đối diện.

Phu nhân thị trưởng - Bạch Điềm là một omega nam âm nhu vũ mị*, mặc một bộ sườn xám tố sắc*, tóc dài được vấn lên bằng một cây trâm phỉ thúy, nhất cử nhất động đều toát lên sự cao quý: "Lăng tiên sinh không cần khách khí như vậy. Đây là con trai tôi - Nguyễn Dung. Dung Dung, mau chào hỏi bác trai, bác gái nào."

*Âm nhu vũ mị: tui tra nhưng không có, đại ý là kiểu người ôn nhu, an tĩnh nhưng toát lên vẻ mị hoặc thì phải.

*Tố sắc: không biết là màu gì, chắc là thuộc gam màu sáng.

"Con chào bác trai, bác gái." Giọng nói của omega thanh tú cũng vô cùng ôn nhu, có chút thẹn thùng lại tự nhiên, hơi khom lưng làm nổi bật lên khí chất công tử thế gia.

Khi nhìn đến thân hình cao lớn, tuấn mỹ lóa mắt của nam tử bên cạnh, cậu nhỏ giọng: "Chào anh Lăng."

"Chào con, chào con. Đây là Dung Dung nhỉ? Thật xinh đẹp, còn lễ phép như vậy. Tiểu Xuyên mau chào hỏi người ta đi." Mạnh Song cố hết sức ám chỉ, chọc chọc thằng con trai ngang ngược vẫn đứng im như tượng vài cái.

Lăng Lạc Xuyên lộ ra một nụ cười thương nghiệp tiêu chuẩn nhất: "Mọi người cùng Nguyễn thiếu gia vẫn nên ngồi xuống trước đi. Nếu có điều gì chiêu đãi không chu toàn, mong các vị thứ lỗi."

Bảy người lần lượt ngồi xuống. Các vị trưởng bối trò chuyện sôi nổi, thế nhưng không khí ở chỗ vai chính lại hết sức nặng nề.

Lăng Lạc Xuyên như siêu thoát khỏi cõi trần, miệng luôn treo lên một nụ cười cực kỳ ôn hòa nhưng lại không nói câu nào, mà dường như Nguyễn Dung cũng vì thẹn thùng nên vẫn chẳng nói chuyện được gì cả.

Lăng Lạc Xuyên bắt đầu lặng thầm quan sát vị công tử nhỏ có xuất thân cao quý này.

Cậu mặc một bộ quần áo sẫm màu, thanh nhã, có chứa các chi tiết nghệ thuật phóng khoáng độc đáo, có trang điểm, cảm thấy lớn lên cũng chỉ giống như đám omega thượng đẳng tú lệ* bình thường. Ngoại trừ làn da trẵng mịn như bạch ngọc, tóc dài đen như mực, môi đỏ rực, còn lại cũng không tính là tuyệt sắc. Nhưng Nguyễn Dung ngồi ngay ngắn, thẹn thùng ngước mắt, cặp mắt đào hoa màu hồng nhạt, sóng mắt giống như một hồ nước xuân lộ ra đằng sau lớp sương mù, cười rộ lên lại cực kỳ mỹ lệ câu nhân.

*Tú lệ: thanh tú và mỹ lệ.

Mạnh Song khen không dứt miệng: "Phu nhân, Dung Dung nhà hai người lớn lên thật đẹp, cũng thật ngoan ngoãn, năm nay bao lớn rồi?"

Rất thích hợp với tên ranh con thân lừa ưa nặng nhà mình.

Bạch Điềm mỉm cười, yêu quý sờ khuôn mặt nhỏ của con trai: "Dung Dung năm nay 23 tuổi."

Mạnh Song nhìn Nguyễn Dung liền thích không thôi, ngồi dịch qua nắm lấy tay cậu: "Ai nha, hơi nhỏ một chút, chẳng trách mọi người yêu thương con như vậy. Bạn nhỏ, con tốt nghiệp đại học chưa nhỉ?"

Mặt Nguyễn Dung đỏ ửng, khinh thanh tế ngữ*: "Thưa dì, năm nay con vừa mới tốt nghiệp."

*Khinh thanh tế ngữ: cách nói chuyện tinh tế, uyển chuyển nhẹ nhàng.

"Hai năm trước, Dung Dung tốt nghiệp ở đại học Harvard, chuyên nghành Tài chính, sau đó lại bướng bỉnh, nhất định muốn học Nghệ thuật giám định và thưởng thức. Gia đình chúng tôi luôn tôn trọng và lắng nghe ý kiến của các con cho nên cũng để Dung Dung theo học, mãi đến tháng ba năm nay nó mới chính thức tốt nghiệp Đại học nghệ thuật Colombia." Trong lời nói của Bạch Điềm tràn ngập niềm tự hào cùng sủng ái với bảo bối nhà mình.

Nguyễn Dung mềm mại phản bác: "Ba à ~"

Bạch Điềm cười rộ lên: "Không bướng bỉnh, không bướng bỉnh, Dung Dung hiểu chuyện nhất mà, xin Lăng phu nhân đừng để ý."

Mạnh Song gật đầu: "Học nghệ thuật sao? Omega không cần học tập những thứ quá mệt nhọc, trong nhà có điều kiện được theo học nghệ thuật theo sở thích thực sự không tồi."

Bạch Điềm cảm thấy suy nghĩ của Mạnh Song thật hợp ý mình: "Đúng vậy, nhiều gia đình vẫn còn có tư tưởng quá cổ hủ. Tại sao phải bắt trẻ con theo đuổi niềm yêu thích của bố mẹ chứ? Miễn là con cái chúng ta vui vẻ là được, phải không?"

Nguyễn Thanh Sơn châm trà cho Lăng Lạc Xuyên, khách khí hỏi: "Tiểu Xuyên năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Lăng Lạc Xuyên cảm ơn: "Con 28 tuổi."

Nguyễn Thanh Sơn gật đầu vừa lòng: "Alpha lớn tuổi một chút rất tốt, thành thục ổn trọng, cho nên sự nghiệp mới ngày càng phát triển."

Lăng Lạc Xuyên: "Ngài quá khen."

Lăng Lương Quốc cũng bắt đầu khoe con trai của mình: "Ông thông gia, Dung Dung thực sự rất xuất sắc, con trai tôi hẳn là cũng không kém. Trong nước, nó đã thành lập ba khách sạn năm sao lớn, một khách sạn bảy sao, ngoài ra, còn có nhà hàng đồ Tây, hội sở thể hình... Tuy rằng chưa học xong đại học nhưng cũng từng học tại đại học chính quy tốt nhất Đế quốc được hai năm."

Nguyễn Thanh Sơn mỉm cười châm trà cho Lăng Lương Quốc: "Phải, tôi cũng biết Tiểu Xuyên vô cùng xuất sắc."

Lăng Lạc Xuyên âm thầm nhéo ông dà nhà mình một chút.

Người ta là thị trưởng, lại còn thuộc dòng dõi tướng môn, bọn họ thì chỉ là đám thị dân nho nhỏ. Sự chênh lệch này cũng đã quá xa rồi, làm sao có thể bắt quàng tự nhiên như vậy? Bát tự chưa xem đã gọi một tiếng "ông thông gia", tại sao cha mẹ lại có thể... Không đáng tin cậy thế nhỉ?

"Hiện tại cũng không còn sớm nữa, mọi người cũng nên ăn chút gì đó đi. Không biết các ngài thích ăn món gì?" Lăng Lạc Xuyên nhanh chóng cầm thực đơn.

Nguyễn Thanh Sơn cười tủm tỉm, nhìn Lăng Lạc Xuyên càng lúc vừa ý, vỗ vỗ bả vai hắn: "Không sai, đến lúc ăn cơm rồi. Thanh niên các con thích ăn gì, chúng ta liền ăn cái đấy, con đi hỏi Dung Dung một chút xem."

Mạnh Song đã sớm mở thực đơn cho Nguyễn Dung xem.

Sau khi Nguyễn Dung hỏi mọi người một số món dị ứng hoặc không ăn được xong liền chọn vài món ăn người lớn thích, tiếp đó lại thẹn thùng đưa danh sách món ăn cho Lăng Lạc Xuyên.

Ăn xong một bữa cơm, thiếu chút nữa Lăng Lạc Xuyên nhét cả đồ ăn vào trong lỗ mũi. Hắn cố gắng nói ít hết sức có thể, nhiệt tình chăm sóc người khác, nhưng Nguyễn Thanh Sơn cùng Bạch Điềm lại đều coi trọng phong cách thâm trầm ít nói, lại giỏi chăm sóc mọi người của hắn.

Hơn nữa, tên nhóc này cũng chỉ trải qua một mối tình, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, năng lực hiển nhiên không thể nghi ngờ, hiếu thuận lại đoan chính. Người như vậy vô cùng thích hợp làm chồng của omega bảo bối nhà mình. Mà mấu chốt nhất chính là cũng coi như môn đăng hộ đối với gia đình ông, không có quá nhiều chênh lệch.

Ăn cơm xong, Lăng Lạc Xuyên tự cảm thấy biểu hiện của mình không ra sao, vị thiếu gia nhỏ kia cũng không phải rất hứng thú với mình liền nhẹ nhàng thở ra.

"Dung Dung, con cũng gặp mặt không ít người rồi, hôm nay con cảm thấy anh Lăng như thế nào?" Bà mối Mạnh Viên cười hỏi.

Nguyễn Dung thẹn thùng gật đầu, ngước mắt ôn nhu nhìn Lăng Lạc Xuyên: "Anh Lăng là alpha ưu tú nhất mà con từng gặp. Nếu anh có thời gian, em có thể mời anh đến quán cà phê Gallery được không ạ?"

Một đám người cười rộ lên. Omega thẳng thắn bày tỏ hảo cảm và chủ động thật sự hiếm thấy, đặc biệt là đối với omega dòng dõi cao quý, xuất thân chính quy như thế này.

Biểu tình Lăng Lạc Xuyên dường như không còn gì để mất nữa, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, phong độ trí thức: "Đương nhiên là có thể."

Nguyễn Dung nhạy bén nhận thấy được, làn thu thủy hơi ảm đạm một chút, con ngươi xinh đẹp rũ xuống, nhẹ nhàng cắn môi: "Cảm ơn."

- -------------

Ý thức được đối tượng xem mắt lần này không dễ đối phó, Lăng Lạc Xuyên liền trực tiếp bày tỏ quan điểm của mình với ba mẹ. Ai ngờ khiến mẹ bật khóc, còn phải nghe một đống bài diễn văn mắng chửi của ba.

"Tên nghịch tử này, Dung Dung có gì không tốt hả? Tại sao con lại nhớ mãi không quên tình cũ kia? Người ta đã kết hôn, sinh đến đứa con thứ hai rồi! Con muốn chúng ta chết không nhắm mắt đúng không? Đã nhiều năm như vậy, có lúc nào mà mẹ chưa từng suy nghĩ cho con không?" Mạnh Song khóc lóc thật sự thương tâm.

Lăng Lạc Xuyên nhíu mày, nắm chặt tay: "Không phải vì cô ấy."

Lăng Lương Quốc cứng rắn răn dạy, tức đến mức mặt cũng đỏ lên: "Con đã sắp 30 rồi, công việc là công việc, gia đình cũng cần phải có. Nếu như không thích yêu đương, được thôi, vậy kết hôn đi. Ba mẹ cũng có tuổi rồi, con giận dỗi là tự giận dỗi với chính bản thân con, không phải là với chúng ta. Tuổi nào việc nấy, đạo lý này hẳn con phải là người rõ nhất. Ba nói cho con biết, con cứ cố chấp như vậy sớm hay muộn gì cũng sẽ hối hận. Giờ để con tự mình xem xét. Nếu như con không thích Dung Dung, liền tự mình xử lý đi, ba và mẹ không có trách nhiệm đi đằng sau chùi đít cho con."

Trong lòng Lăng Lạc Xuyên dù tức giận nhưng cũng không nói gì nữa, rời khỏi biệt thự quay trở về căn chung cư của mình. Hắn hiểu được lý do cho việc làm của ba mẹ. Ba mẹ hắn chỉ là không muốn nhìn thấy con mình đã 30 mà vẫn chưa tìm được bến đỗ, nhưng thật ra, hắn chỉ muốn sống một mình.

Lăng Lạc Xuyên nằm ở trên giường lướt xem vòng bạn bè. Nhìn bạn bè lan truyền video hôn lễ, lại thấy thân hình nhỏ bé của "nàng" trong ảnh chụp của chồng, trong lòng nghẹn muốn chết.

Tất cả mọi người đều nhìn về tương lại, duy chỉ có hắn là dậm chân tại chỗ.

Không kịp thương tâm, đột nhiên hắn lại mờ mịt. Hai người đã từng yêu nhau như vậy, hắn sẵn sàng bỏ nhà ra đi vì "nàng", từ bỏ việc học, tự mình gây dựng sự nghiệp. Vừa thấy thành công ở trước mắt, "nàng" lại từ bỏ hắn để theo phú nhị đại*.

*Phú nhị đại: Nhà giàu đời thứ hai.

Trong lòng Lăng Lạc Xuyên cũng rõ ràng, lúc ấy, Trần Thiến cũng có nỗi khổ riêng. Dưới có anh trai, em gái cần cô nuôi, trên còn có người ba luôn nghiêm khắc, hơn nữa lúc ấy mẹ hắn cũng chen giữa gây khó dễ, không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau.

Sự nghiệp của hắn gặp khó khăn, có đủ các loại nguyên nhân hỗn tạp khác, cũng không thể trách Trần Thiến được. Hắn cũng tin rằng Trần Thiến khi ấy vẫn có cảm tình với mình, chỉ là trong hoàn cảnh bất đắc dĩ mà thôi. Cũng giống như hắn hiện tại, bằng mặt không bằng lòng nhưng vẫn phải đi xem mắt...

Đột nhiên, trong lòng Lăng Lạc Xuyên nhận ra một đạo lý khác.

Hắn đã từng tan vỡ với Trần Thiến, quan hệ với cha mẹ cũng không có một kết quả tốt, như vậy, nếu lần này cha mẹ thích, bối cảnh của Nguyễn gia cũng không cách nào cự tuyệt, vậy liền dứt khoát kết hôn cũng tốt, dù sao sớm hay muộn gì cũng đều phải kết hôn.

Hơn nữa, hắn cũng đến độ tuổi thích hợp kết hôn rồi, coi như về sau cũng có người làm bạn.

1/9/2022

________

Chương này là chương có nhiều chú thích nhất trong sự nghiệp làm editor của tui từ trước tới nay.