Cánh tay nhỏ bé của Tiểu Bảo Bối cứ vươn về phía mẹ mình, nhưng mà ba nhất quyết không chịu buông nhóc ra nên nhóc không qua đó được.
Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối, ra hiệu bảo người giúp việc đẩy Kiều Tuệ Hòa đi.
“Có những quá khứ nên để cô ấy tự mình buông tay!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa nắm gọn móng vuốt nhỏ của Tiểu Bảo Bối vào trong bàn tay to lớn của mình.
“Ma ma, ma ma~” Tiểu Bảo Bối cứ vẫy tay mãi, nhưng sau khi bị daddy nhà mình tóm lại, nhóc lại càng tủi thân hơn.
Tiểu Bảo Bối bĩu môi nhìn daddy của mình, tay còn lại đập đập lên má anh.
Daddy xấu xa này, sao không cho con đi tìm mami vậy hả.
Sở Ninh Dực cau mày, cái thằng nhóc thối này, lần nào ra tay với anh cũng là vì mẹ nó cả.
Tiểu Bảo Bối vênh mặt nhìn ba mình, tất cả những người ngăn cản nhóc với mẹ ở bên nhau thì đều thuộc phe phản động hết.
Sở Ninh Dực quay lại nhìn Thủy An Lạc đã đứng dậy kéo hành lí vào cửa soát vé, rồi lại cúi đầu nhìn con trai mình: “Con còn có việc của mình phải làm, nhanh biết đi đi!” Việc cầu hôn của anh còn cần thằng nhóc này giúp một tay đây.
Đáng tiếc, lúc này Tiểu Bảo Bối hoàn toàn không thèm để ý gì đến ông già nhà mình nữa rồi.
Thủy An Lạc dựa vào cửa sổ nhìn máy bay cất cánh, chuyến bay bay tới Los Angeles cũng cất cánh cùng giờ với chuyến của cô.
Đi cũng tốt, rời khỏi nơi này thì đàn anh mới có thể bắt đầu lại từ đầu được.
[”Đàn anh, dùng thẻ cơm của em này!”“Đàn anh, sao anh cứ luôn giúp đỡ em thế?"“Đàn anh, đàn anh, kể anh nghe, lần này em thi qua hết tất cả các môn đấy, mấy câu anh đưa cho em em đều học thuốc hết cả.
”“Đàn anh, em kết hôn sao anh lại tức giận như thế chứ?”“Đàn anh, nói anh nghe, con trai em đáng yêu lắm đó!”“Đàn anh! ”]Thủy An Lạc nhắm mắt lại, những giọt lệ vẫn lăn trên gò má cô, những kí ức khi hai người họ ở bên nhau, mọi xích mích đều lần lượt hiện lên trước mắt cô một cách rõ ràng.
“Đàn anh! ” Thủy An Lạc thấp giọng thủ thỉ một tiếng: “Hẹn gặp lại.
”Trên chuyến bay tới Los Angeles, Mặc Lộ Túc ngẩn người nhìn khungcảnh bên ngoài của sổ, hai bàn tay siết chặt suốt từ nãy đến giờ vẫn chưa buông ra.
Cuối cùng thì anh vẫn phải rời đi.
Bởi vì dù thế nào anh cũng không phải là đối thủ của người anh họ kia, dù thế nào cũng chẳng sánh bằng Sở Ninh Dực, người mà anh căm hận bao năm nay lại là người thân thiết với anh nhất, còn kẻ mà anh kính trọng suốt bao năm qua mới là hung thủ giết chết mẹ mình.
Nhưng người hối hận nhất chắc hẳn phải là ba anh rồi.
Người phụ nữ ông yêu cả một đời, đến lúc bà ấy yêu lại ông thì lại bị chính ông đẩy đi.
“Lạc Lạc! ” Hai bàn tay nắm chặt của Mặc Lộ Túc cũng từ từ buông lỏng, cuối cùng anh khẽ thốt lên: “Hẹn gặp lại!”Hai chiếc máy bay cùng cất cánh từ một sân bay, nhưng hướng bay lại hoàn toàn khác nhau.
Cũng giống như khoảng cách giữa hai người họ, càng ngày càng trở nên xa cách.
Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đến công ty, có điều sau khi anh đến nơi thì toàn bộ phòng Kế Hoạch lập tức nhận được một mật lệnh đến từ email của tổng giám đốc nhà họ.
Trong vòng ba ngày, đưa lên một kế hoạch cầu hôn.
Trưởng phòng Kế Hoạch thấy vậy sửng sốt một hồi, họ từng lên bao kế hoạch dự án, nhưng kế hoạch cầu hôn thì đây là lần đầu thấy đấy.
Vì thế trưởng phòng Kế Hoạch liền liều mình thay mặt toàn bộ nhân viên phòng Kế Hoạch đến hỏi dò tổng giám đốc.
“Có hạn định kinh khí không ạ?”“Cậu cảm thấy tôi thiếu tiền lắm à?” Sở tổng cúi đầu nhìn con trai đang ôm cái bắp chân mềm mại của mình chơi đùa rồi nhàn nhạt trả lời.
Trưởng phòng Kế Hoạch toát hết mồ hôi hột, không thiếu, anh tuyệt đối không thiếu!Là tôi thiếu, không có mắt nhìn nên mới hỏi cái câu hỏi ngu ngốc thế này.
“Vậy anh muốn tổ chức trong nhà hay ngoài trời? Cách thức thế nào?”“Cậu cảm thấy tôi không thể ra ngoài gặp người khác được à?” Sở tổng nhìn Tiểu Bảo Bối bắt đầu buông chân của mình ra rồi tự cố gắng tập đi thì thấy rất hài lòng, tiếc là vừa mới bước được một bước thì cái mông của Tiểu Bảo Bối đã dện thẳng xuống đất mất rồi.
------oOo------.