Môn Đăng Hộ Đối: Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 707







Đôi mắt to tròn của Thủy An Lạc bắt đầu đảo quanh, cuối cùng dùng giọng chắc nịch dứt khoát gật đầu: “Đúng!”Sở Ninh Dực cười, một nụ cười yêu nghiệt.Ngay lập tức, Thủy An Lạc bị nụ cười này làm cho say đắm.Thế này là sao?Đồng ý hay là không đồng ý hả?“Chúng ta còn chưa tái hôn đâu, em như thế này là phạm pháp đấy!” Sở Ninh Dực từ tốn nói, anh đem hơi thở của hai chữ phạm pháp nhẹ nhàng phả vào bên tai cô.Lại một lần nữa Thủy An Lạc không chịu nổi kích thích mà run lên.Trong lòng Thủy An Lạc có đến mấy chục nghìn con lạc đà Alphaca chạy như điên.


Cái người đàn ông này vừa dụ dỗ cô phạm tội, rồi lại nói cô phạm pháp là sao!“Nhưng...” Sở Ninh Dực từ từ lên tiếng, như đang cố tìm đường thoát cho chuyện này: “Chỉ cần em có thể nói năm mươi lần câu bản thiếu gia quan trọng hơn Kiều Nhã Nguyễn, biết đâu tối nay bản thiếu gia sẽ phạm pháp với em!”Năm mươi lần cái gì cơ?Đôi mắt to tròn của Thủy An Lạc bày tỏ: Sở tổng, anh nói ngôn ngữ tiên giới, em dịch không nổi đâu!Sở Ninh Dực vừa dứt lời thì chính bản thân cũng hơi giật mình.Không ngờ anh lại nói ra cái câu ngây thơ như vậy.Những đây rõ ràng là những lời mà chính miệng anh đã thốt ra.Hóa ra trong lúc vô tình thì sức ảnh hưởng cô gái này đối với anh đã vượt xa khỏi tầm kiểm soát của anh mất rồi.Nhưng dù có vậy anh cũng không hề cảm thấy chán ghét nó.Thình thịch...Trái tim của Thủy An Lạc đập rộn lên như sấm.

Cô trợn tròn mắt nhìn Sở Ninh Dực để biểu đạt suy nghĩ của mình: Sở tổng, anh rút lại những lời mình vừa nói đi, em sẽ làm như hoàn toàn không nghe thấy gì hết.Nhưng Sở Ninh Dực lại rất rõ ràng, lời nói cũng nói ra rồi, anh nhất định phải lấy được câu trả lời.“Nghe không hiểu sao?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa nhẹ nhàng hạ môi gặm nhấm nhẹ nhàng trên xương hồ điệp xinh đẹp của cô.Thủy An Lạc không nhịn nổi mà run rẩy cả người, Sở Ninh Dực lập tức tận dụng cơ hội này để lột sạch quần áo trên người cô.Mùa thu trong phòng không bật máy sưởi, may mà vì Tiểu Bảo Bối ở đây cho nên máy điều hòa vẫn đang hoạt động.Nhưng kể cả có như vậy thì Thủy An Lạc vẫn bị hơi lạnh đột ngột xông tới làm cho cơ thể hơi co rúm lại.Sở Ninh Dực cởi áo ra, nằm đè lên người cô, chặn hết những luồng hơi lạnh bất ngờ ập tới lại cho cô.Có lẽ cách này vẫn có tác dụng, khiến căn phòng không bật máy sưởi mà vẫn từ từ ấm lên.Đôi môi nóng bỏng của Sở Ninh Dực thi thoảng lại chạm vào cơ thể của Thủy An Lạc: “Nói, còn chưa chịu nói sao?”Hai tay của Thủy An Lạc ôm thật chặt lấy tấm lưng trần của anh, cô mím môi trừng mắt nhìn người đàn ông đang chơi xấu trên ngực mình, đây quả thực chính là nghiêm hình bức cung, hơn nữa cái biện pháp này chẳng khác gì đang tra tấn cô cả.“Ối...” Thủy An Lạc hơi há miệng, nhưng âm thanh bật ra lại là âm thanh mà ngay cả chính cô cũng không dám nhìn thẳng vào anh, nhưng chính cái thanh âm này lại đốt lên sự hưng phấn của Sở Ninh Dực.Môi của anh chậm rãi rời đi, sau đó trầm giọng thì thầm nói ra những lời cực kỳ xấu hổ bên tai của côCuối cùng...Thủy An Lạc vinh quang bại trận.“Nói, em nói...” Thủy An Lạc vội vàng mở miệng lên tiếng: “Anh quan trọng hơn Kiều Nhã Nguyễn.

Anh quan trọng hơn Kiều Nhã Nguyễn!”Hu hu...Cô muốn khóc quá đi, cái người này điên rồi sao?“Hai lần, còn thiếu bốn mươi tám lần nữa!” Sở Ninh Dực vẫn ung dung lên tiếng nhắc nhở.Hả?Thủy An Lạc nhìn anh bằng vẻ không thể tin nổi, chẳng lẽ phải nói đủ năm mươi lần thật à?Tâm tình Sở Ninh Dực cực kỳ tốt, để tránh cho cô bị lạnh anh đã thò tay kéo chăn đắp cho cả hai người.Ý tứ chỉ có một: Không vội, chúng ta cứ từ từ mà nói, thời gian còn nhiều lắm.Thủy An Lạc bày tỏ, Sở tổng nhà cô điên rồi, hơn nữa không phải chỉ điên một chút thôi đâu.“Anh quan trọng hơn Kiều Nhã Nguyễn.


Anh quan trọng hơn Kiều Nhã Nguyễn.

Anh quan trọng hơn Kiều Nhã Nguyễn.


Anh quan trọng hơn Kiều Nhã Nguyễn...”Thủy An Lạc mở miệng nói từng câu một, nhưng trong lòng cũng lặp đi lặp lại một câu nói: Anh nhỏ nhen hơn Kiều Nhã Nguyễn nhiều!!!------oOo------.