Môn Đăng Hộ Đối: Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 608







Tín hiệu nguy hiểm!Kiều Nhã Nguyễn tự động lui đến không còn đường lui nữa.Thủy An Lạc chớp chớp mắt.


Cô đang định nói gì đó thì Sở Ninh Dực lại đưa tay nắm cổ tay của cô lại.Thủy An Lạc không hiểu gì quay lại nhìn Sở Ninh Dực, như đang hỏi: Anh có ý gì vậy?Sở Ninh Dực ngẩng lên trao cô một ánh mắt sâu xa.

Sau đó anh lại tiếp tục cúi đầu hầu hạ vị Tiểu Thái tử còn chưa hạ phàm nhà mình ăn cơm.Kiều Nhã Nguyễn hít sâu một hơi, cuối cùng cô mỉm cười nhìn người đàn ông đang cách mình trong gang tấc: "Việc tôi lấy không của anh với nói thẳng ra là sẽ lấy không của anh không giống nhau.

Dù sao thì Phong Ảnh đế cũng nhiều tiền như vậy, không bằng lấy ra một ít để giúp đỡ cho người nghèo đi.""Ví dụ như là em sao?" Phong Phong đè thấp giọng thì thầm ngay trước mặt cô nàng.Bầu không khí trong phòng ăn bỗng trở nên thật mờ ám.


Thủy An Lạc cầm đũa lẳng lặng ăn cơm, nhưng mắt thì vẫn liếc về phía hai người kia.Sở Ninh Dực bón cho con trai xong xuôi liền để nhóc vào xe tập đi cho nhóc tự chơi, rồi mới cầm đũa lên từ tốn ăn cơm.Kiều Nhã Nguyễn hơi mím môi: "Nếu so với Phong Ảnh đế thì chẳng phải tôi rất giống với dân tị nạn còn gì?" Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười nói.Phong Phong gật dầu, từ từ ngồi về chỗ, "Nếu cô Kiều như thế này mà được tính là dân tị nạn thì tôi nghĩ cả cái thế giới này chắc đều điên hết cả rồi, cô nói xem phải không?"Kiều Nhã Nguyễn chửi thầm trong lòng, cái gã này nói vòng nói vèo chẳng qua đang muốn nói cô giả nghèo chứ gì."Chắc đàn anh lớn tuổi nên bị nghễnh ngãng nghe không rõ à? Tôi chỉ đang so mình với anh thôi mà, không phải thế sao?" Kiều Nhã Nguyễn vẫn tiếp tục mỉm cười."Thôi không cần gọi là đàn anh đâu, thời buổi này đàn anh đàn em gì đó là không đáng tin nhất.

Chị dâu chị nói xem có phải không." Phong Phong nói rồi bỗng nhìn về phía Thủy An Lạc.Má!!!Thủy An Lạc suýt chút nữa thì dùng cái răng chó con của mình cắn gãy cả đũa.Mẹ nó, chắc chắn là tên này cố tình.Thủy An Lạc ngẩng lên, quả nhiên thấy được khuôn mặt đã biến sắc của Sở Ninh Dực.Thủy An Lạc giận dữ nhìn Phong Phong: "Đàn anh có thể yêu đàn em thật, nhưng người mà đàn em yêu đâu nhất định cứ phải là đàn anh đâu."Sở Ninh Dực nhướng mày đưa tay lên xoa đầu cô, anh hài lòng với câu trả lời này.Phong Phong gật đầu, sau đó nhàn nhạt lên tiếng: "Nếu đã không phải là người anh được yêu thương, vậy thì tôi cũng đâu nhất thiết phải cho tiền hai người, đúng không nào?"Câu này anh ta nhằm về phía Kiều Nhã Nguyễn mà nói.Kiều Nhã Nguyễn vẫn mỉm cười: "Nếu đàn anh muốn đưa tiền cho người yêu anh, thì anh nghĩ tám nghìn vạn này có đủ không? Dù sao thì đàn anh cũng là Ảnh đế có hơn trăm triệu fan cơ mà!""Sao thế, ghen rồi à?" Phong Phong tâm trạng vui sướng phản bác lại.Anh ta bỗng phát hiện, những điều mà gần đây anh ta vẫn luôn bận tâm giờ phút này lại không phải vấn đề gì nữa."Thế này đi, trước đây tiểu gia vốn công khai theo đuổi em, nhưng lại bị em từ chối nên tôi cảm thấy rất mất mặt! Bây giờ chỉ cần em đồng ý làm bạn gái của tôi trong vòng ba tháng thì tám nghìn vạn này đều sẽ thuộc về em hết, em thấy sao?" Phong Phong chống hai tay lên cằm cười nói.Thủy An Lạc lập tức ngẩng phắt lên, không tin nổi mà nhìn Phong Phong, sau đó lại quay qua nhìn Sở Ninh Dực.Sở Ninh Dực vẫn thong thả dùng bữa như cũ, cứ như thể mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của anh vậy."Làm bạn gái của Phong Ảnh đế là chuyện nguy hiểm tới mạng người đấy, vậy mà chỉ có tám nghìn vạn thôi sao?" Kiều Nhã Nguyễn bật cười nói.Thủy An Lạc cảm thấy chuyện đã đến mức mà cô không thể khống chế được nữa rồi, vậy nên cô lại quay qua nhìn Sở tổng vĩ đại nhà mình.Sở tổng vĩ đại đang bình tĩnh ăn cơm.


Mọi chuyện lúc này vẫn nằm trong tầm khống chế của anh.Không tiếp xúc với nhau thì phát triển tình cảm bằng niềm tin à?Phong Phong tựa lưng vào ghế, dường như đang suy nghĩ về lời nói của Kiều Nhã Nguyễn: "Vậy toàn bộ gia sản trên người tôi thì sao?""Xin lỗi, tôi không có hứng thú với cơ thể anh, tôi chỉ có hứng thú với tiền của anh thôi!" Kiều Nhã Nguyễn mở miệng phản kích.------oOo------.