Năm đó, cậu tám tuổi, không hiểu tình yêu là gì nhưng trong tâm trí luôn tồn tại một cô gái tên Hồ Tiểu Đồ. Năm đó, cô ba tuổi, nhận thức còn chưa rõ nhưng đã bắt đầu ỷ lại vào Tiểu Quái Thú. Sớm đã thân nhau, quen biết nhau, nên cô chẳng còn gì là ngại ngùng với anh nữa cả. Anh vừa là anh trai của cô, vừa là người cô yêu. Mỗi khi có ai bắt nạt, anh thường là người ngăn cản, bênh vực cho cô. Anh chữa thương rất giỏi à nha, cho dù vết thương có đau đến thế nào, chỉ cần là anh chữa, thì chẳng còn đau gì sất! Cô chẳng biết đó là do tài nghệ siêu giỏi của anh hay do cô quá yêu anh nên các tế bào thần kinh bị tê liệt hết...
Cô hồ đồ yêu như tên của mình vậy, lúc nào cũng phải có anh trông nom. Nếu không thì cô cứ như trẻ lạc ấy, chẳng biết cái gì cả. Anh và cô là thanh mai trúc mã từ nhỏ, anh hiểu rõ cô nhất, và cô cũng là người hiểu rõ anh nhất. Chỉ vài năm nữa thôi, anh sẽ được độc chiếm Tiểu Hồ Đồ này về làm vợ. Cô muốn gì anh cũng sẽ cưng chiều. Phải, Hồ Tiểu Đồ vĩnh viễn, mãi mãi là người mà Thượng Phẩm cảm thấy làm điều gì vì cô đều đáng giá.