Mối Tình Khó Quên Của Tổng Giám Đốc

Chương 28: 28: Câu Dẫn 2




Từ lúc bước vào sảnh khách sạn cho đến khi lên phòng, Nguyên Tiểu Tâm luôn bám dính lấy Tôn Gia Quyến. Lần này cô ta không đeo khẩu trang, vì nếu được lên báo cùng người đàn ông bên cạnh, thì hãnh diện còn không hết chứ nói gì đến xấu hổ.

Nếu tay săn báo mà bắt được khoảnh khắc một sao nữ hạng A cùng Tổng giám đốc Tập đoàn Tôn thị tình tứ cùng nhau đi vào khách sạn, hẳn đây lại là một scandal lớn nhất từ trước đến giờ cũng nên.

Vừa vào đến phòng, Nguyên Tiểu Tâm liền buông tay Tôn Gia Quyến để đi vào toilet tắm rửa chuẩn bị cho cuộc yêu tối nay. Khi trở ra, trên người cô ta chỉ quấn độc nhất một chiếc khăn tắm.

Tôn Gia Quyến lúc này đang ngồi vắt chân chữ ngũ, chiếc áo vest đã bị anh cởi vứt một góc, áo sơ mi hờ hững buông hai cúc, lộ ra vòm ngực săn chắc, quyến rũ chết người.

Nguyên Tiểu Tâm mỉm cười đi đến ngồi lên đùi Tôn Gia Quyến, một tay quàng qua cổ anh, một tay thò vào trong áo vuốt ve ngực anh.

Tôn Gia Quyến nhếch môi, không hề có ý tránh né, mặc cô ta làm càn.

“Tôn tổng, anh thật đẹp trai!”

Ngón tay miết nhẹ lên gương mặt góc cạnh của anh, ánh mắt Nguyên Tiểu Tâm nhìn Tôn Gia Quyến đầy si mê. Cô ta không nói dối để lấy lòng anh, mà đây chính là sự thật.

Lần đầu gặp mặt Nguyên Tiểu Tâm đã để ý đến người đàn ông vừa có tiền vừa có quyền này. Thế nhưng qua tìm hiểu, biết được người này không gần nữ sắc, càng không muốn ai chạm vào người mình cho nên mới sợ mà yên phận.

Hôm nay hiếm có dịp anh tuỳ ý để cô ta càn rỡ, cơ hội này thật không nên bỏ lỡ.

“Nguyên tiểu thư, tôi trước nay chưa từng lên giường với bất kì ai. Nhưng một khi đã muốn, thì phải là tận cùng của sự thoả mãn.” - Tôn Gia Quyến đưa cho Nguyên Tiểu Tâm một viên thuốc, tà ý nói tiếp - “Không biết Nguyên tiểu thư có muốn thử hay không?”

Nguyên Tiểu Tâm nhìn viên thuốc trên tay mình, ngầm hiểu đây là loại thuốc gì. Nếu Tôn Gia Quyến là trai tân thì Nguyên Tiểu Tâm cô được lợi quá rồi còn gì. Không mất gì còn được lợi, dại gì không thử?

Không chần chừ thêm nữa, Nguyên Tiểu Tâm nhanh chóng bỏ viên thuốc vào miệng, Tôn Gia Quyến liền đưa cốc nước để sẵn trên bàn cho cô ta.

“Lên giường đợi tôi!”

Nguyên Tiểu Tâm như con thỏ nhỏ nghe lời “dạ” một tiếng rồi vui vẻ rời khỏi người anh, lên giường nằm chờ đợi.

Tôn Gia Quyến phủi người, đứng dậy đi vào toilet.

Anh châm một điếu thuốc, rít một hơi thật dài. Làn khói mờ ảo tan biến vào không trung để lại hình ảnh phản chiếu của người đàn ông với ánh mắt chứa đầy thù hận qua tấm gương kia.

Trên giường, cả người Nguyên Tiểu Tâm rạo rực như lửa đốt, phần dưới cũng bắt đầu có dấu hiệu ẩm ướt.

Cô ta tự ôm lấy thân vỗ về, tay tự xoa nắn lấy ngực mình, co người rên rỉ.

“Ưm...”

Thuốc bắt đầu có tác dụng, Tôn Gia Quyến đã cho cô ta dùng loại kích dục mạnh nhất. Nguyên Tiểu Tâm lúc này nằm quằn quại trên giường, gương mặt thể hiện sự dâm đãng của cô ta.

Cả người rạo rực như lửa đốt, nơi nào đó chỉ mong muốn được lấp đầy ngay lập tức.

Thấy Tôn Gia Quyến tiến lại giường, Nguyên Tiểu Tâm như rắn quấn lấy người anh.

“Tôn... tổng, tôi... khó chịu... quá...”

“Khó chịu sao?”

Anh quan sát biểu hiện của cô ta, biết rằng thuốc đã ngấm, dứt khoát đẩy cô ta xuống giường, thuận tay lấy trong túi quần ra một ống tiêm, hơi nhướng người về phía Nguyên Tiểu Tâm khiến cô ta sợ hãi lùi ra sau.

“Anh... anh muốn làm gì?”

“Có biết đây là gì không?” - Ánh mắt anh nheo lại thể hiện ý cười, loáng cái đã trở nên sắc bén - “Là ma tuý tổng hợp!”

Nguyên Tiểu Tâm mở to mắt ra nhìn người đàn ông trước mặt bỗng nhiên thay đổi thái độ khiến cô ta không kịp trở tay.

Tôn Gia Quyến di chuyển bằng hai đầu gối, vươn tay bóp lấy cổ cô ta, gằn giọng:

“Nói! Hai năm trước, cô đã làm gì với Triệu Nhã Yên?”

“Hai năm trước? Triệu... Triệu Nhã Yên?”

Nguyên Tiểu Tâm như nghe thấy một chuyện kinh thiên động địa, cô ta cố gỡ tay anh ra khỏi cổ, run giọng nói:

“Tôn tổng, anh đang muốn nói đến... chuyện gì? Tôi... không hiểu!”

Tôn Gia Quyến nghe thế không những không tức giận, ngược lại còn cười rất thoải mái. Nhưng mấy ai biết được đằng sau nụ cười ấy, lực sát thương mang tầm cỡ nào.

Nguyên Tiểu Tâm co rút người, sợ hãi vung tay loạn xạ khi Tôn Gia Quyến tính nắm lấy cổ tay cô ta để tiêm ma tuý vào.

“Đừng, đừng mà! Tôi nói, tôi nói!”

Tôn Gia Quyến ngừng động tác, ý chờ cô ta nói.

Nguyên Tiểu Tâm lau nước mắt, chiếc khăn tắm vì tác động mạnh mà hơi rơi ra, Tôn Gia Quyến bẩn mắt liền lấy chăn trùm lên người cô ta.

“Hai năm trước...”

Vào buổi tối của hai năm trước, Nguyên Tiểu Tâm lái xe trong trạng thái say rượu về nhà. Khi đang dừng đèn đỏ, cô ta nhìn thấy Triệu Nhã Yên chuẩn bị qua đường. Nghĩ đến người phụ nữ này có con với bạn trai mình, trong lòng ganh ghét nảy ra ý định xấu xa.

Khi Nhã Yên bước xuống đường, Nguyên Tiểu Tâm liền nhấn mạnh chân ga, chạy thẳng đến đâm vào người cô. Lúc Nhã Yên nằm trên một vũng máu, Nguyên Tiểu Tâm vẫn còn ngồi ngây người trên xe. Cô ta hít thở thật sâu rồi nhìn xung quanh, thấy không có ai, cô ta liền xuống xe bước đến xem tình hình.

Nhã Yên vẫn còn hô hấp, cô nhìn thấy rất rõ mặt Nguyên Tiểu Tâm, còn đưa tay ra cầu cứu thế nhưng cô ta nhìn thấy khắp người Nhã Yên toàn là máu nên sợ hãi lên xe bỏ chạy.

Lúc Tiểu Bình biết chuyện đã chạy đến lôi đầu cô ta đánh cho một trận, còn nói nhất định sẽ khiến cho cô ta ở tù. Nhưng Tiểu Bình cũng chỉ là người thấp cổ bé họng, lại không có nhiều tiền thuê luật sư kiện cô ta. Hơn nữa, Nguyên Khang vốn có quan hệ rộng, ông ta chỉ cần lên tiếng, liền có người một tay che trời.

Người chịu thiệt thòi nhất chính là Nhã Yên. Sau tai nạn đó, thần kinh thị giác của cô bị tổn thương, dẫn đến tình trạng mù tạm thời.

Dù Nhã Yên không chết, nhưng so với việc sống mà không nhìn thấy gì... thì còn đau khổ hơn cái chết. Nguyên Tiểu Tâm cô ta như vậy cũng cảm thấy hả hê.

“Tôi... lần đó tôi không cố ý! Chỉ là do tôi say rượu hoa mắt nên mới đụng trúng cô ta. Xin anh hãy tha cho tôi, tôi không muốn chết!”

Nguyên Tiểu Tâm chắp tay cầu xin anh, nhìn ánh mắt như muốn giết người của anh thiếu điều chỉ muốn quỳ lạy.

Tiểu Bình tuy đã kể về vụ tai nạn đó cho anh nghe nhưng so với việc chính chủ kể, thì còn chân thật hơn gấp nhiều lần.

Tay cầm ống tiêm nắm chặt lại, nghĩ đến đôi mắt của Nhã Yên vì người phụ nữ này mà mất đi ánh sáng. Anh chỉ hận không thể giết chết cô ta.

Nếu anh không có bằng chứng về tội cô ta cố ý giết người để khiến cô ta ngồi tù, thì anh sẽ khiến cho Nguyên Tiểu Tâm tuy sống ở ngoài nhưng còn đau khổ hơn trong ngục gấp ngàn lần.

Nguyên Tiểu Tâm thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tôn Gia Quyến đi ra cửa. Mặc dù trong người đang trúng thuốc, nhưng sợ chết nên cô ta đứng dậy chạy vào toilet mặc lại đồ.