Mối Tình Khó Quên Của Tổng Giám Đốc

Chương 25: 25: Sự Thật




Có được một người đàn ông vừa có tài lại độc thân hoàng kim như Tôn Gia Quyến là điều mà chị em phụ nữ thường ao ước. Ai nấy đều nhắm vào vị trí Tôn phu nhân để ngồi vào. Nhiều người nghĩ mình có chút nhan sắc nên ra sức quyến rũ anh, còn muốn dùng chiêu “tình một đêm” để câu dẫn người đàn ông này. Kết quả vừa bị anh ném lên giường, đã sai người đến “tiếp đón” cô ta nồng hậu.

“Cô rất muốn thoả mãn đúng không? Tôi sẽ chiều ý cô.”

“Không! Tôn tổng, tôi biết lỗi rồi! Hãy tha cho tôi.”

Tôn Gia Quyến lúc này đã đi xa.

Mấy ai không biết người đàn ông trong ngoài đều lạnh này nếu nói đến tàn nhẫn, anh xếp thứ hai chẳng ai chen được lên hàng đầu.

Muốn câu dẫn anh? Còn phải xem đối phương có phải là Triệu Nhã Yên hay không!

Chưa tìm hiểu kĩ đã muốn trèo lên giường anh, đúng là ếch ngồi đáy giếng, coi trời bằng vung!

Anh vừa nhận được một cuộc điện thoại của Tiểu Bình, bảo là có chuyện cần nói muốn gặp anh.

Tôn Gia Quyến lái xe đến khu đất trống gần phòng trà. Trong lúc chờ Tiểu Bình, anh gọi cho trợ lí Kiên.

“Đã điều tra được gì chưa?”

Không biết bên kia nói gì, chỉ thấy sắc mặt anh thiên biến vạn hoá, từ bất ngờ chuyển sang đau lòng, từ trách móc đến tận cùng yêu thương.

Tôn Gia Quyến nắm chặt điện thoại trong tay, cơ hồ như muốn bóp nát nó.

“Xin lỗi anh Tôn, tôi có việc đến trễ.”

Tiểu Bình chống tay xuống gối thở hồng hộc, do Vy Vy đến trễ mà không báo trước báo hại cô cũng lỡ hẹn với người đàn ông này.

“Không sao!”

Tôn Gia Quyến anh không phải người nhỏ mọn, chỉ chút chuyện cỏn con cũng trách móc.

“Em gọi tôi ra đây hẳn là có chuyện quan trọng cần nói?”

Tiểu Bình nhìn người đàn ông mặt lạnh như tiền trước mặt, hít thở một hơi thật sâu, gật đầu:

“Phải, tôi muốn nói cho anh biết sự thật về chuyện của chị tôi.”

“Sự thật?”

Tôn Gia Quyến chau mày lặp lại.

“Sự thật về bảy năm trước chị ấy đột nhiên rời bỏ anh.”

Tiểu Bình nhìn thấy người trước mặt bàn tay siết chặt, ánh mắt dần tối sầm lại khiến cô hơi sợ nhưng vì hạnh phúc của chị mình, cô nhất định phải nói.

“Bảy năm trước, cái ngày mà anh đi qua nước ngoài thăm ba mẹ, chị tôi trên đường đi học về đã bị người ta cưỡng hiếp.”

Dù đã nghe trợ lí Kiên báo cáo qua nhưng khi nghe từ miệng của Tiểu Bình, trái tim của Tôn Gia Quyến như bị ai đó lấy dao rạch nát, khí quản hít thở không thông.

Yên Yên của anh... bị người ta cưỡng hiếp!

“Chị ấy vì mặc cảm bản thân không còn trong sạch, không xứng với anh nữa nên mới quyết định chia tay anh.”

Tiểu Bình nhớ lại chuyện năm đó. Từ sau lần Nhã Yên đi đêm không về, cô bắt đầu có triệu chứng nôn mửa khi ngửi thấy mùi cá hoặc mùi mắm, những món mà trước đây cô rất thích nhưng lần này lại bài xích rất dữ dội. Mẹ cô thấy không ổn liền gọi cho bác sĩ tư đến khám, kết quả là phát hiện cô đã mang thai được hơn hai tháng.

Nhã Yên lại bị một trận đòn roi từ ông Triệu, ép cô phải khai ra người làm cô có thai là ai. Nhã Yên sợ bị ba mình đánh ảnh hưởng đến đứa con trong bụng nên đã nói ra người đó. Ông Triệu tức giận đến nỗi lên huyết áp, phải ngồi nghỉ một lúc mới có thể bình tĩnh lại được.

Vốn là một gia đình có chút quyền lực, ông Triệu đến nhà Trần Khải Minh gặp ba mẹ hắn, bắt hắn phải lấy Nhã Yên để tránh thiên hạ đàm tiếu ảnh hưởng đến danh tiếng của ông. Thế là một cuộc hôn nhân không tình yêu bắt đầu.

Sau khi Nhã Yên kết hôn với Trần Khải Minh, ông Triệu cũng đuổi cô ra khỏi nhà, bắt cô phải về bên nhà chồng sống và đừng bao giờ vác mặt về đây nữa. Ông không có đứa con gái hư thân như cô.

Tiểu Bình vì chị mà cũng bị đuổi đi.

“Có chết chị em tôi cũng không thèm về cái nhà này!”

Trước khi đưa Nhã Yên đi, Tiểu Bình còn để lại một câu như vậy.

“Tụi bây đi luôn đi! Tao sẽ khoá hết thẻ của tụi bây xem tụi bây sống thế nào!”

Tiểu Bình nhanh chóng lấy thẻ rút ra một số tiền lớn trước khi ông Triệu khoá thẻ của mình.

Nhã Yên cùng Tiểu Bình mua một căn nhà cấp bốn đầy đủ tiện nghi, sau đó sửa sang lại một chút để ở cho đến tận bây giờ.


“Lần đó, tôi có nghe người làm nói anh có đến nhà kiếm chị tôi nhưng ba tôi nói rằng chị ấy đã dọn đi rồi. Thực chất chị ấy luôn tự nhốt mình trong phòng, luôn tự dằn vặt bản thân mình.”



Tiểu Bình ngưng lại một chút, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc. Có gì đó ứ động nơi cổ họng của cô, nghèn nghẹn khó chịu. Mỗi lần nhớ đến chuyện xưa của chị mình, cô đều không ngăn được xúc động mà khóc.



Tiểu Bình sụt sịt, lau nước mắt nói tiếp:



“Có lần... chị ấy còn muốn tự sát. Cũng may là tôi phát hiện kịp!”

Nghe đến đây, Tôn Gia Quyến không chịu được nữa. Anh quay người chống hai tay lên xe, ánh mắt dần đỏ lên.

Anh ngửa mặt lên trời để ngăn đi giọt lệ dần rơi. Điều chỉnh lại tâm trạng một chút, anh mới quay lại nói với Tiểu Bình:

“Cảm ơn em vì đã cho tôi biết sự thật!”

Dù có hơi muộn một chút so với việc điều tra của anh.

***

Tôn Gia Quyến như thường lệ ngồi ở góc cũ, chỉ khác là lúc này anh không còn nhìn Nhã Yên bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương nữa, mà chính là đau lòng dồn nén trong ngần ấy năm qua.

Sau tất cả đau thương mà người con gái anh đã chịu đựng, Tôn Gia Quyến chỉ có thể thốt lên câu:

“Yên Yên, em dại lắm!”

Phải, cô dại lắm! Dại vì nghĩ rằng cái trinh tiết kia đối với Tôn Gia Quyến rất quan trọng. Dại vì nghĩ rằng bản thân không trong sạch nên không xứng đáng với anh. Nhưng cô lại không biết, ngoài cô ra, Tôn Gia Quyến chẳng hề để tâm đến bất kì ai. Nếu cô không xứng, thì chẳng còn ai xứng đáng hơn cả.

Cho dù cô không còn trong trắng thì sao? Cho dù cô có thai thì sao? Chỉ cần nói với anh một tiếng, anh sẵn sàng dang hai tay ôm cô vào lòng, chấp nhận bảo hộ mẹ con cô.

Nhưng Yên Yên của anh lại dại dột chịu đựng hết thảy một mình.

Bây giờ anh đã ở đây, anh nhất định sẽ che chở và bù đắp cho cô.

“Cô Triệu, có người tặng cho cô món quà này!”

Sau cánh gà, lúc Nhã Yên đang ngồi chờ Tiểu Bình thì một người nhân viên đưa cho cô một hộp quà.

Nhã Yên khẽ gật đầu cảm ơn rồi nhận lấy. Đối với việc cô hát, được khán giả tặng hoa tặng quà là chuyện thường tình. Nhã Yên cũng đã quá quen với việc đó.

Nhã Yên cầm trên tay chiếc lắc bạc, cô cẩn thận kiểm tra. Bàn tay run run khi sờ thấy những chi tiết quen thuộc. Cô quờ quạng, bắt lấy cánh tay người nhân viên kia, hỏi:

“Anh có biết là ai đã tặng tôi cái này không?”

Anh ta nhìn người đàn ông đứng ở ngay cửa, thấy cái lắc đầu của người đó, anh ta bối rối đáp:

“Tôi... tôi không biết!”

Nhã Yên buông người kia ra. Cô ngồi xuống ghế, đặt chiếc lắc lên tim, nước mắt không kìm được lăn dài trên má.

“Gia Quyến, là anh đúng không?”

Tôn Gia Quyến đứng đó, hình ảnh Nhã Yên cầm chiếc lắc anh tặng khóc nức nở, tất cả đều thu vào tầm mắt.