Mặc kệ sự đời cả cô và anh nằm trong phòng trêu ghẹo nhau và nói chuyện thân mật thì điện thoại của cô vang lên. Là một dòng số lạ gọi đến cô không biết là ai gọi, cô không nghe máy thì anh nói
" Em cứ nghe đi, nhỡ đâu có chuyện gì quan trọng thì sao"
" Vâng. Anh đưa máy cho em "
Bắt điện thoại cô nói
" Alo...Ai vậy ạ???"
" Chúng tôi là y tá của bệnh viện của thành phố S, cho hỏi có phải số của cô Trương Tiểu Đồng không ạ???"
" Vâng đúng rồi ạ. Là tôi ạ, có chuyện gì ạ??"
" Là như thế này... Ba mẹ cô bị tai nạn ô tô đang nằm cấp cứu trong bệnh viện. Hiện tại đang trong tình trạng nguy kịch không biết là cô có thể về với ba mẹ mình được không???"
" Ba mẹ tôi bị tai nạn???. Được được tôi về ngay ạ "
.... Giọng nói của cô hớt hải và khuôn mặt đầy lo lắng mà mắt cô đã bắt đầu rơi xuống những giọt nước mắt rồi. Anh ngồi bên cạnh an ủi cô và nói
" Em đi sắp xếp quần áo đi, anh đưa em về ngay bây giờ"
" Liệu ba mẹ em có sao không anh??? Em lo lắng cho ba mẹ quá!!!"
" Đừng suy nghĩ cực đoan như vậy. Em yên tâm đi ba mẹ sẽ không sao đâu. Ngoan đi xếp đồ đạc lại đi, rồi chúng ta ra sân ta ra sân bay"
" Vâng..."
......
Sân bay thành phố S
Vừa đặt chân đến sân bay thì cô và anh đi thẳng đến bệnh viện thành phố. Vào đến bên trong cô gặp y tá đang trực ban và hỏi
" Chào cô.Cô cho tôi hỏi có hai bệnh nhân bị tai nạn giao thông ở phòng bệnh nào ạ??"
" Cô là...???"
" Tôi là con gái của hai bệnh nhân đó "
" À phiền cô vào bên trong phòng của bác sĩ, bác sĩ có chuyện muốn nói với cô. Cô đi hết dãy này là đến "
....Cô nghe lời nói của y tá đi xuống phòng của bác sĩ vừa vào bác sĩ đã mời cô ngồi xuống và nói
" Cô là người nhà của ông Trương Tiêu và bà Mai Hương đúng không???"
" Vâng đúng rồi ạ. Ba mẹ tôi có bị làm sao không ạ???"
" Tôi phải thông báo cho cô một tin không hay cho lắm,nên tôi muốn thông báo cho cô để cô chuẩn bị tâm lý trước "
" Ba mẹ tôi bị gì nghiêm trọng lắm sao??"
" Đúng vậy. Hiện tại ba cô đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm, cộng với việc ông ấy bị ảnh hưởng từ bệnh tim nữa nên là tình hình không khả quan cho lắm, hiện tại ông ấy vẫn đang trong tình trạng hôn mê sâu. Còn mẹ cô thì cũng bị không kém gì cả, nhưng mà nhẹ hơn ba cô một chút nhưng mà bà ấy hiện tại đang có khối U trong não. Hiện tại chúng tôi xét nghiệm ra là bà đã bị ung thư Não giai đoạn cuối, đã bắt đầu di căn rồi. Nếu mà giờ phẫu thuật lấy khối U ra thì sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng. Tôi nói như vậy có thể là rất đau lòng, nhưng mà tôi mong cô nên chuẩn bị tâm lý trước "
" Cảm ơn bác sĩ. Tôi có thể đi thăm ba mẹ tôi được không??"
" Có thể "
... Cô không nói gì nữa liền đi ra ngoài ,lúc này nước mắt cô cứ thế tuôn ra ngoài có làm cách nào cũng không thể ngừng được. Cô suy nghĩ trong lòng " Ba mẹ đang khỏe mạnh vậy mà,sao lại có chuyện không hay này xảy ra với ba mẹ cơ chứ. Ba mẹ ơi nhất định hai người sẽ không sao đâu, con sẽ chăm sóc cho hai người thật tốt mà, ba mẹ đừng xảy ra chuyện gì đó nha"
Thấy cô đi ra mà nước mắt cô cứ chảy xuống khiến anh không khỏi đau lòng. Ôm cô vào trong lòng anh mới nói
" Em yên tâm đi. Ba mẹ sẽ không sao đâu "
Cô không nói gì cả, mặt úp lên ngực anh nước mắt cứ chảy xuống....
...
Ôm lấy cô một lúc sau anh buông cô ra, lúc này cô mới lên tiếng
" Em đến phòng bệnh thăm mẹ đã, anh đi cùng không???"
" Anh đưa em đi. Nín khóc đi, để mẹ nhìn thấy không hay đâu"
" Em đi WC một lát. Anh chờ em "
.... Cô đi vào nhà WC nhìn lên trên gương, hiện lên khuôn mặt cô là đôi mắt của cô đã đỏ bừng lên, cô có lấy tay rửa mặt đi bao nhiêu thì cũng không hết được chỗ hốc mắt của cô đỏ ửng lên đó. Lấy lại được tinh thần thoải mái hơn chút rồi đi ra ngoài ,cùng với anh đi vào bên trong phòng bệnh. Mẹ cô đang nằm trên giường bệnh với khuôn mặt hơi hốc hác. Chắc dạo này mẹ bận lắm,không ăn uống đi gì phải không. Cô ngồi xuống ghế thì mẹ cô đã mở mắt ra nói
" Tiểu Đồng con về rồi sao. Chắc sau này ba mẹ không chăm sóc cho con được nữa rồi. Con phải tự chăm sóc bản thân mình nhé!!"
" Mẹ đừng nói vậy mà. Ba mẹ phải khỏe mạnh thì mới chăm sóc cho con được chứ"
" Chắc đã đến lúc ba mẹ phải đi xa thật rồi, thế nên con cũng phải trưởng thành rồi "
" Ba mẹ yên tâm đi con sẽ cố gắng kiếm tiền để chữa bệnh cho ba mẹ mà. Ba mẹ nhất định phải ở bên con cả đời, sẽ không đi đâu hết "
... Anh đứng ở bên ghế cô ngồi mà không khỏi đau lòng, nhìn trong hốc mắt của anh cũng đã hơi đỏ đỏ rồi, bỗng nhiên mẹ anh nắm lấy tay anh và nói
" Sau này mẹ giao Tiểu Đồng lại cho con. Con nhớ chăm sóc con bé thay ba mẹ được không??"
" Mẹ yên tâm đi, con sẽ luôn chăm sóc cho cô ấy thật tốt"
" Vậy mẹ có thể yên tâm ra đi thanh thản rồi, có con thì mẹ không còn lo lắng vướng bận gì cho cô gái nhỏ của mẹ nữa rồi "
" Mẹ...mẹ đừng nói nữa mà. Con đa, nói rồi mà hai người sẽ không sao đâu". Vừa nói cô vừa khóc nắm chặt lấy tay mẹ mình . Nước mắt cứ thế dòng dòng chảy xuống không ngừng
" Tiểu Đồng ngoan của mẹ. Đừng khóc,mẹ cảm thấy vô cùng yên tâm khi có Tuấn ở bên cạnh con và chăm sóc cho con "
" Mẹ phải cố gắng chứ. Sau này mẹ còn bế cháu ngoại nữa chứ!!! Chả phải mẹ mong bế cháu ngoại lắm sao"
" Đúng là mẹ rất mong mà. Nhưng mà giờ chắc không còn cơ hội nữa rồi. Bệnh của mẹ nên mẹ biết mà, cho nên con hãy để mẹ được ra đi thanh thản nhất nhé!!! Con ở lại nhớ chăm sóc tốt cho bản thân mình, nhớ ăn uống đầy đủ không được nhịn ăn đâu đấy. Có Tuấn ở bên cạnh thì nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời nó. Tuấn à!!! Con nhớ chăm sóc tốt cho Tiểu Mạt của mẹ nhé!!!"
" Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy"
...
Cô không nói gì mà đứng dậy chạy ra ngoài phòng bệnh, ngồi xuống hàng ghế dài ở hành lang cúi xuống khóc thút thít. Không có cách nào kiềm chế được nước mắt của cô nữa rồi, nó thực sự rất đau. Có thể là cô sẽ mất đi vĩnh viễn cả ba và mẹ mình trong cùng một thời điểm.
Hết chương 80
( p/s: Có ai thấy thương nu9 không, tui đang bắt đầu bẻ lái rồi đây, mn chuẩn bị tâm lý đi nha. Có thể là sắp tới sẽ ngược sương sương đó nha, tui là tui thông báo trước cho mn đó không có mn lại nói tui đang tự nhiên sủng ngọt mà lại quay ra ngược thì chớt. Hẹn mai gặp lại mọi người nha. Bye❤❤???)