Hôm nay là buổi đi học cuối cùng của học kỳ này. Được nghỉ ngơi xả trại mấy ngày liền mới bước vào học kỳ 2, cô muốn đi chơi đâu đó để cho thư thái đầu óc một chút. Muốn hỏi xem ý kiến của anh như thế nào thì anh cũng nửa vời không nói cho cô biết ý của anh như thế nào cả. Chính vì thế cô và anh đã cãi nhau một trận. Từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên cô và anh như vậy. Anh không muốn cho cô đi đâu cả, bởi vì anh sợ sẽ như lần trước cô bị tai nạn vậy đó. Buổi tối hôm đó cô nói với anh
" Sắp tới em được nghỉ học kỳ. Chúng ta đi đâu đó chơi đi anh "
" Em muốn đi chơi???"
" Đúng vậy. Cũng đã lâu lắm rồi em không được đi chơi. Em đang có ý định rủ cả Tiểu Mạt đi nữa "
" Lên kế hoạch cả luôn rồi "
" Vâng ạ. Em và Tiểu Mạt thì đồng ý rồi ạ, bây giờ chỉ cần hỏi xem anh thế nào thôi "
" Không được đi "
" Tại sao không được đi???"
" Anh nói không được là không được. Em cứ ở nhà đi "
" Tại sao???"
" Nói chung là không đi. Nếu muốn đi thi thì sau này chúng ta cưới nhau xong rồi đi hưởng tuần trăng mật "
" Nhưng mà đây là em đi chơi với Tiểu Mạt mà "
" Lời anh nói em nghe không hiểu hay sao?? Em coi anh là cái gì hả??"
" Tại sao anh không cho em đi chứ. Em đã lớn bằng từng này rồi, có thể tự chăm sóc cho bản thân mình"
" Anh là vì lo lắng cho em nên mới như vậy "
" Lúc nào anh cũng nói là lo lắng cho em, có mà anh đang giám sát em thì có. Lúc nào anh cũng đặt em trong lòng bàn tay của anh để anh điều khiển. Em không phải là con búp bê của anh để anh muốn làm gì thì làm ".
" Em đang nói cái gì??? Em có biết là mình đang nói cái gì không??"
" Em hiểu hết những gì mình đã nói. Và nó cũng là những lời từ tận đáy lòng em "
" Em thực sự đã thay đổi rồi. Không còn là cô bé Tiểu Đồng của ngày xưa nữa rồi "
" Em đã trưởng thành rồi cũng phải biết hiểu chuyện chứ. Chả nhẽ anh lúc nào cũng mong em là cô bé ngây thơ của ngày xưa hay sao"
" Ở nhà chả phải tốt đó sao. Sao em lại cứ muốn đi chơi "
" Đã rất lâu rồi em với Tiểu Mạt không đi đâu chơi ở đâu. Lần này thời cơ tốt để bọn em đi với nhau, thế nên anh đồng ý đi "
" Chỉ là anh lo lắng cho em sẽ gặp những việc ngoài ý muốn mà thôi. Giống như lần trước vậy đó, thế nên anh không yên tâm để em đi một mình. Anh rất sợ mất đi em, em có hiểu không. Anh không thể không có em "
" Nhưng mà em chỉ đi mấy ngày thôi mà, sẽ không đi lâu đâu. Anh đồng ý đi được không??"
"Không được "
" Anh quá đáng rồi đó. Anh đâu phải ba mẹ em đâu mà lại phản đối em đi. Trước đây ba mẹ em còn đồng ý cho em đi sang tận nước Pháp xa xôi tìm anh đấy. Vậy mà có một chuyến du lịch cỏn con này mà anh cấm cản em là sao ".
" Nếu em muốn đi du lịch thì sau này anh sẽ đưa em đi. Bây giờ không phải thời gian thích hợp để đi du lịch ".
" Vậy phải mất bao lâu thì mới thích hợp. Sau khi cưới anh hay sao. Dạo này anh hay bận rộn nhiều công việc anh còn có thời gian để ý đến em hay sao. Dạo này tuy rằng em không nói nhưng có nghĩa là em không để ý. Ngày nào anh cũng làm đến khuya mới về, có khi anh còn không về nữa. Rốt cuộc em là cái gì?? Có phải anh đã chán ghét em rồi đúng không?? Nếu như anh chán ghét em rồi thì anh có thể nói ra"
" Em đang nói cái gì vậy???. Em có biết mình đang nói những điều vô cùng nực cười hay không thế??"
" Nực cười??"
" Đúng vậy. Khoảng thời gian này công ty đang có một dự án quan trọng nên anh mới bận rộn như vậy. Nhưng mà không có nghĩa là anh không để ý đến em. Anh vẫn rất luôn quan tâm mà "
" Được rồi... Coi như em hiểu nhầm anh "
" Chúng ta đừng cãi nhau nữa được không??. Đừng vì một câu chuyện nhỏ nhặt như vậy mà ầm ĩ với nhau".
" Nếu như một ngày nào đó anh cảm thấy em phiền hoặc là đã chán ghét em rồi thì anh có thể nói ra. Em sẽ tình nguyện rút lui khỏi đó, sẽ không một bước do dự mà rời khỏi nơi đây"
" Sẽ không đâu. Làm sao anh có thể rời xa em được chứ. Trái tim và con người này của anh chỉ thuộc về em thôi "
.... Lời nói này của anh khiến cho cô vô cùng cảm động. Nhưng mà lòng cô lại cảm giác lo lắng trùng trùng điệp điệp sao ấy. Đây là lần đầu cô và anh cãi nhau như vậy. Có một lần thì chắc hẳn sẽ có lần thứ hai và lần ba đúng không??. Có phải tương lai sau này sẽ có nhiều chuyện sẽ xảy đến với cô và anh hay không??? Câu hỏi này hiện tại đang cứ luẩn quẩn trong đầu óc của cô, nhưng mà cô lại không nói ra, cô cũng không có được câu trả lời thỏa đáng nhất. Gió bắt đầu thổi, sóng bắt đầu lướt, dự cản chẳng lành cũng đã đến rồi.
.....
Sáng sớm hôm sau cũng như mọi khi anh đều dậy trước cô chuẩn bị bữa sáng. Buổi sáng hôm nay cô được nghỉ nên là cô muốn được thoải mái bản thân một chút ngủ thêm một xíu. Lúc cô thức dậy xuống nhà thì không thấy bóng dáng của anh đâu. Nhưng khi vào trong bếp thì cô thấy trong lồng bàn là một ít thức ăn sáng và một mẩu giấy anh để lại. Trên đó viết " Thấy em ngủ thoải mái nên anh không gọi em dậy. Đồ ăn sáng anh đã làm sẵn rồi, ngủ dậy thì ăn sáng đi nhé!! Còn thức ăn trưa anh đã nấu sẵn hết rồi để ở trong tủ lạnh. Khi nào đói thì em lấy ra hâm lại là ăn được. Anh đi làm rồi, khi nào tỉnh dậy thì gọi cho anh. Chồng của em, yêu em "
Một bức thư như vậy thật khiến trong lòng cô cảm động nhưng mà không hiểu sao cô lại cười thành tiếng cơ chứ. Thật là buổi sáng cười mà, có phải anh đang quan tâm cô hay không đây. Hôm qua vì cãi nhau với cô nên hôm nay bứt rứt khó chịu trong lòng nên hôm nay làm như thế này để lấy lòng cô đây mà
Hết chương 65
(p/s: Trời đất ơi có biến rồi nè mọi người ơi. Cãi nhau rồi nha, tương lai vẫn còn nhiều lắm nha. Mn nhớ like và thương thương cho tui nha??❤❤. Cảm ơn mn nhiều lắm ạ!!!. Hẹn gặp lại mn sau nha, byeeeee byeeeee)