Trong lúc cả ba người đanh cùng nhau thì cô lên tiếng hỏi anh " Cố Minh!! Cậu học khoa gì vậy??
"Mình học khoa quản trị kinh tế. Hai cậu học khoa gì. Gấp gáp quá mình chưa hỏi xem hai cậu học khoa gì"
" Bọn mình học khoa quản trị kinh doanh" . Tiểu Mạt nhanh nhạy lên tiếng thay cô.
Cô vẫn cặm cụi ăn nhưng vẫn không nói tiếng nào, khi ăn anh kể lại hết tất cả cho Tiểu Mạt nghe. Tiểu Mạt nghe lần hai rồi mà vẫn sốc như lần đầu tiên vậy. Trợn mắt há mồm không thốt lên lời, còn hỏi anh lại lần nữa cho chắc chắn " Cậu là con trai của tập đoàn Việt Minh quốc tế đó thật sao. Mình không dám tin luôn á. Vậy mà trước đây cậu cứ giấu,cậu đúng là quá đáng đó nha, nói với Tiểu Đồng mà không nói với mình. Uổng phí ba chúng ta là bạn thân họa nạn có nhau. Sau này nhất định không được giấu chuyện gì nữa đâu đấy"
" Cô Hai của mình ơi. Chả phải giờ cậu biết sự thật rồi đó sao "
" Thì mình chỉ nói vậy thôi mà"
" Cậu đó lo ăn phần của mình đi kìa. Không thôi là mình ăn hết đó nha"
" Ai cho cậu ăn phần của mình"
" Đúng là quỷ tham ăn. Ai thèm ăn phần của cậu chứ. Mình chưa muốn thành heo như cậu đâu"
" Cậu nói ai là heo hả. Đồ đáng ghét "
Ăn uống xong xuôi cũng đã hơn 1h chiều rồi, Tiểu Mạt còn muốn đi chơi nữa nhưng cô nói mình hơi mệt muốn về ký túc xá nghỉ ngơi, Tiểu Mạt đành chiều theo ý của cô về ký túc xá bới cô. Cố Minh muốn đưa hai người về nhà nhưng cô không đồng ý , muốn bắt taxi về, thấy cô kiên quyết như vậy anh đành phải chiều theo ý của cô thôi. Thấy hai người lên xe rồi, anh đứng đó một lúc lâu xong mới lên xe nổ máy đi. Về đến nhà anh sốc vô cùng khi nhìn thấy mẹ anh đang ở trong nhà. Vừa vào nhà mẹ anh đã lên tiếng " Con cũng có lá gan lớn lắm. Dám bỏ về nước mà không nói tiếng nào. Lại còn được cả Hứa Thiên và Gia Lạc giúp nữa"
" Mẹ về lúc nào vậy. Sao không gọi con ra đón "
" Con đón mẹ sao. Mẹ tưởng về nước rồi thì lập tức đi tìm cô ta "
" Mẹ đã biết hết rồi sao. Mẹ không được làm gì cô ấy"
" Con nghĩ xem mẹ có thể làm gì. Vừa về đến nơi vội vàng đi đến Đại học A nộp hồ sơ vào đó. Con nghĩ mẹ không biết trong đầu nghĩ sao. Thực ra ngày con bỏ về nước rồi"
" Mẹ!!! Con muốn về nước để hoàn thành giấc.."
" Con muốn hoàn thành cái gì. Chả phải con về nước vì con bé đó sao? "
" Đúng con về nước là vì cô ấy. Cô ấy rất quan trọng với con"
" Với con con bé đó còn quan trọng hơn việc con là con trai duy nhất của Cố gia sao. Con có biết con là người thừa kế duy nhất của Việt Minh hay không? "
" Con chưa từng quên mình là con cháu Cố gia. Nhưng mà mẹ con cũng là con người , con cũng có ước mơ của mình. Tại sao mẹ cứ phải ép buộc con. Con muốn sống như những người bình thường khác, nếu mọi người xung quanh biết con là con cháu Cố gia mẹ nghĩ mọi người có xa lánh con không?. Chính cô ấy đã an ủi con , động viên con không xa lánh con. Bất cứ lúc nào cô ấy ở bên cạnh con, con đều cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc. Mẹ có hiểu được cảm giác của con không?"
" Rốt cuộc con bé đó đã cho con uống thuốc gì thế. Sao con lại thành ra như thế này"
" Cô ấy không cho con uống thuốc gì cả. Tất cả là do con, là con tình nguyện làm như vậy"
" Con đã yêu con bé đó rồi phải không??"
" Con..con"
" Trả lời mẹ "
"Đúng là con đã yêu cô ấy. Thế nên con xin mẹ đừng làm gì tổn thương đến cô ấy, nếu tổn thương đến cô ấy cũng là tổn thương đến con. Coi như con xin mẹ, được không? "
" Lần này mẹ về cũng không có ý gì cả. Chỉ là muốn thử con xem như nào thôi. Mẹ sẽ không gây tổn hại đến con bé. Ngày mai mẹ sẽ trở về bên Pháp, mẹ không bắt con về bên đó. Ở đây con nhớ học hành tử tế"
" Mẹ đồng ý cho con ở lại đây học thật sao. Mẹ không bắt con về bên Pháp nữa ạ"
" Ừ. Con đã nộp học rồi, chả nhẽ mẹ bắt con đi rút rồi theo mẹ về Pháp sao"
" Con cảm ơn mẹ. Nhưng mà còn ba con thì sao, ba đồng ý cho con học ở trong nước sao ạ"
" Yên tâm chỗ ba con mẹ sẽ tìm cách nói chuyện đàng hoàng"
.........
Ký túc xá Đại học A
Màn đêm bắt đầu buông xuống bao trùm cả một bầu trời đầy mây,hé ra những ông sao trên trời. Cô đứng ngoài ban công nhìn lên bầu trời đầy sao , đang đứng ngẩn ngơ thì điện thoại vang lên. Cô bắt máy ngay vì biết người đó là anh. Lúc cô thấy tuyệt vọng nhất, anh luôn xuất hiện thật đúng lúc,sưởi ấm cho tâm hồn của cô, lại làm cho cô nhớ đến những ngày có anh ở bên cạnh thật là tốt biết bao. Cô vội vàng nhận máy. Đầu dây bên kia bắt đầu kết nối rất nhanh và nói " Alo. Nhanh như vậy đã bắt máy anh rồi. Có phải nhớ anh rồi không??"
" Ai thèm nhớ anh chứ"
" Vậy sao??. Thế mà anh lại cứ nhớ em"
" Anh.. anh bớt lại đi cho em nhờ. "
" Thế không nhớ anh thật à. Vậy mà anh cứ tưởng em nhớ anh chứ. Nhưng mà anh nói thật mà nhớ em rất nhiều đấy. Ước gì bây giờ em xuất hiện trước mắt anh thì tốt ấy"
" Em cũng muốn"
" Aiza. Em không công bằng nha. Sao vừa bảo không nhớ anh mà. Giờ sao lại nói như vậy rồi "
" Anh quá đáng"
" Vậy em nói nhớ anh đi "
" Anh...anh "
" Nói đi mà. Anh muốn nghe em nói nhớ anh "
" Em nhớ anh. Nhớ anh rất nhiều "
" Phải vậy chứ. Đúng là bạn gái của anh hiểu chuyện "
" À phải rồi. Em muốn nói..."
" Cứ nói đi. Anh vẫn nghe"
" Anh còn nhớ sắp tới là ngày gì không"
" Là ngày gì. Ngày quan trọng sao" \( Thực ra là anh biết nhé!!! Chả qua là trêu n9 chút thôi \)
" Vậy anh vắt óc ra mà suy nghĩ đi "
" Hả??? Em ác với bạn trai mình vậy sao. Bắt anh vắt óc ra mà suy nghĩ sao"
" Vậy thôi anh đừng có suy nghĩ nữa mất công nát óc không ai thèm yêu anh đâu"
" Không phải còn em đó sao. Cô bạn gái mà anh dốc sức bảo vệ gần 20 năm qua sao"
" Thôi quên đi. Anh không nhớ cũng không sao"
" Em bị ngốc hả. Em nghĩ gì mà sinh nhật của người yêu mình cũng không nhớ sao. Em ngốc thật đấy"
" À hóa ra nãy giờ anh trêu em sao. Anh quá đáng thật. Không để ý anh nữa "
" Giận thật đấy à. Anh xin lỗi mà "
" Hừm"
" Ngày sinh nhật em muốn gì anh gửi về cho em "
" Em... em không muốn gì cả. Em chỉ có mỗi một điều mong muốn thôi "
" Mong muốn gì. Nói ra đi bạn trai của em sẽ giúp em thực hiện nó một cách nhanh nhất"
" Anh nói cứ như mình là siêu nhân vậy đó. Điều em muốn khó thực hiện lắm, em sợ anh không thực hiện được"
" Thì em cứ nói ra đi. Nhỡ đâu anh lại thực hiện được thì sao"
" Em.. em muốn sinh nhật anh về nước đón sinh nhật với em. Đây là sinh nhật đầu tiên mà chúng ta yêu nhau. Em muốn ở bên anh ngày hôm đó"
" Có mỗi vậy thôi hả. Vậy đâu có gì khó khăn đâu"
" Anh sẽ về thật sao"
" Anh sẽ"
" Anh về thật sao. Em hạnh phúc quá "
" Coi cái mặt em kìa.Rớt hết nước miếng ra rồi "
" Đây là lời hứa của anh sao"
"Nhất định. Đây là lời hứa của anh với em. Nhất định anh sẽ về đón sinh nhật với em"
......
Nghe thấy anh nói thế cô vui mừng chạy ngay vào phòng nói với Tiểu Mạt. Cô cùng Tiểu Mạt cùng nhau đứng dậy xoanh vòng cười đùa rất vui vẻ cứ như đứa trẻ lên ba vậy.
Hết chương 21
\( p/s: Các bạn thấy na9 vs n9 ngọt ngào không. Hai người họ ngọt như vậy các bạn có thấy thương anh na8 của tui không??? .Hôm nay tui ra hai chap cho các bạn thoải mái vô đọc nha. Đọc xong nhớ like và ủng hộ các chap tiếp theo đấy nha.\_ Nhớ thả tym cho tui nha!!!!\)