Mối Tình Đầu Của Tôi

Chương 8: Vị hàng xóm




Hạ Vy bước vào trong nhà và gọi mẹ:

- Con chào mẹ, con mới đi học về.

Từ trong nhà có tiếng nói phát ra:

- Về rồi hả Vy Vy.

- Dạ vâng.

- Đợi mẹ chút, mẹ có chuyện muốn nói với con này.

- Vâng.

Hạ Vy không biết mẹ muốn nói chuyện gì, cô ngồi xuống ghế, lấy cốc nước lọc để uống.

Mẹ cô từ bếp ra, ngồi xuống cạnh cô:

- Vy Vy này, mẹ nghĩ con nên thuê trọ ngay giờ đi, ổn định chỗ ở sớm sẽ tốt cho con.

- Dạ vâng.

- Đi nhờ bạn cũng bất tiện lắm, chiều nay mẹ con mình đi tìm nhà trọ cho con nhé.

- Vâng mẹ.

Cô tưởng chuyện gì hóa ra là chuyện này, cô cũng đang tính nói với mẹ là thuê nhà trọ sớm vì cái tên kia không thể nhờ vả lâu được nhưng mẹ nói trước rồi nên cứ thuận theo thôi.

Hạ Vy lên trên phòng để chuẩn bị đồ đạc, cô mở webchat lên để xem tin nhắn thì thấy một cái tên quen.

Ồ, vậy mà Trác Luân đã tìm đến cô rồi.

/Bạn có tin nhắn từ Trác Luân… /

- Chào cậu Vy Vy.

Tin nhắn được gửi đến từ mười phút trước có vẻ như cậu ta đã tìm ngay Hạ Vy để nhắn tin. Cậu ta đã giúp cô nên không thể lơ đi được:

- Chào cậu.

Tin nhắn sao đó được trả lời ngay cứ như cậu ta đang đợi Hạ Vy trả lời vậy.

- Cậu trả lời rồi.

- À ừ.

- Cậu ăn chưa.

- Mình chưa ăn.

- Cậu mau ăn đi.

- Lát nữa mình ăn, cảm ơn cậu đã nhắc.

- Cậu khách sáo quá.

- Ừm thì… Mình bận rồi, tạm biệt.

- Ờ… ừm.

Thế rồi Hạ Vy tắt máy luôn, cô cũng không phải không hiểu ý của cậu ta. Từ nay vẫn nên tránh xa cậu ta ra một chút, tốt cho bản thân cô thôi.

Hạ Vy ăn trưa cùng mẹ rồi cùng mẹ đi tìm nhà trọ.

Hai giờ chiều rồi, hai mẹ con cô xuất phát đến khu A.

Sự phát triển của khu A và B rất lớn. Khu A thiên về công nghiệp còn khu B chủ yếu là nông nghiệp, tuy là hai vùng giáp nhau nhưng sự khác biệt là tương đối lớn.

Thực ra cũng không quá mất thời gian tìm nhà trọ vì gần trường cô theo học có một khu được xây dựng chuyên cho học sinh thuê trọ.

Cô bước vào tham quan gian phòng định thuê một chút. Căn phòng khá rộng rãi và đầy đủ tiện nghi cho Hạ Vy, với cô như vậy là quá tốt rồi, vì căn phòng này đẹp và giả cả phải chăng.

Cuối cùng Hạ Vy quyết định thuê căn phòng này.

Hạ Vy bắt đầu sắp xếp đồ đạc cần thiết vào phòng, quần áo của cô thì ngày mai sẽ được mang tới, trước tiên cô đang chuẩn bị để ở lại luôn từ tối nay.

Mệ cô về nhà để sắp xếp đồ đạc cho cô, bữa tối hôm nay cô phải tự lo.

Hạ Vy là một cô gái khá đa tài, ngoài học giỏi thì cô còn nấu ăn ngon nữa. Nhưng hiện tại trong bếp trống trơn thì nấu cái gì bây giờ.

Cũng may là ở gần đây có cửa hàng tiện lợi có thể ra đó mua chút đồ ăn.

Hạ Vy lấy tiền, rồi khóa cửa phòng để ra ngoài. Cô đi ra khỏi phòng thì có lướt qua một ai đó trông rất quen nhưng cô không để ý nên vẫn cứ đi tiếp.

Đi đến cửa hàng tiện lợi cô cũng chẳng mua gì nhiều, chỉ là một hộp bánh bông lan và một hộp sữa và nước trái cây. Cô thấy tiện hơn khi ở đây nhưng mà nhìn mấy chiếc bánh này Hạ Vy lại thấy nhớ cô Lam.

Từ nhỏ khi chuyển đến gần tiệm bánh của cô Lam, Hạ Vy đã được cô cho ăn nhiều loại bánh, cũng dạy cô làm nhiều bánh ngọt. Cô Lam làm bánh ngon lại còn rất tốt bụng nữa.

Nghĩ đến đây thì cô cũng nhớ ra là mình hứa mua bánh ngọt cho hai người mà giờ cô trọ ở đây thì mua thế nào nữa. Biết giải thích thế nào đây?

Hạ Vy ngồi trên chiếc ghế nhỏ, để bánh lên bàn rồi từ từ ăn từng miếng một. Vừa ăn vừa lấy điện thoại ra nhắn tin.

- Xin chào! – Gửi đến Trác Luân.

- Chào Vy Vy.

- Ờm mình có chuyện muốn nói với cậu.

- Cậu nói đi.

- Ừm, vì nhà mình xa đi lại bất tiện nên đã thuê trọ cho gần trường, vì vậy nên mình không mua bánh cho cậu được.

- À, vậy hả. – Giọng có chút buồn.

- Ờm, mình sẽ làm bánh mang đến cho cậu để tạ lỗi, không ngon bằng ở tiệm nhưng mà…

- Được chứ, vinh dự của mình.

- Vậy cảm ơn cậu nhé.

Hạ Vy thở phào, không ngờ giải quyết Trác Luân dễ như vậy. Nhưng còn về phía Hàn Thiên thì tính sao đây?
Mải mê suy nghĩ thì cô giật mình khi có tiếng đập cửa:

- Ra liền đây! – Hạ Vy nhanh chóng ra mở cửa.

Người đứng trước mặt cô lúc này là… Hàn Thiên.

Bình tĩnh lại cô hỏi cậu ta:

- Sao cậu lại ở đây?

- Phòng tôi ngay cạnh.

- Hả?

- Phòng tôi ngay bên cạnh. – Hàn Thiên nói rõ từng chữ cho cô nghe.

- …

Hạ Vy không biết nên nói gì nữa.

- Sao không nói gì nữa rồi?

- À không có gì.

- Có gì ăn không?

- Hả?

- Hả lắm thế, tôi với đến đây quên mang tiền nên không mua được đồ ăn.

- Có đồ gì để nấu không?

- Có trứng, thịt, bánh mì.

- Sao không làm mà ăn?

- Không biết nấu.

Hạ Vy nghe vậy thì mắt sáng cả lên:

- Vậy tôi nấu cho, cậu phải chia đôi đồ ăn cho tôi.

- Được thôi, cho xin hộp sữa nha.

- Vậy thì tôi được phần nhiều hơn.

- Con gái mà ham ăn thế.

- Đã nấu cho mà ăn rồi thì đừng có phàn nàn.

- Ò.

Hạ Vy qua phòng của Hàn Thiên, phòng của cậu ta cũng khá giống phòng của cô.

Mở tủ lạnh của cậu ta ra, cô phàn nàn:

- Nhiều đồ ăn như vậy mà không biết nấu lấy hả?

- Từ bé tới giờ, không biết nấu ăn là gì.

- Hợ, công tử bột.

Vậy là Hạ Vy vào bếp nấu cho Hàn Thiên ăn.