Edit: Bonghongxingdep
Cha chân sau vừa rời đi, Ngô Hiếu Thiên cực kỳ tức giận đóng sầm cửa phòng tắm, ngây dại một lúc lâu, không nhịn được lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu.
"Có cần phải xấu hổ như vậy không? Mặt mình đỏ rần. . . . . ."
Cha với mình đều là nam, bị ông ấy nhìn thấy nửa người dưới thật ra vẫn được, nếu cha không lúng túng, mình cũng không cần cảm thấy ngượng ngùng.
Bấm nút điều khiển máy giặt cho nó bắt đầu vận hành, âm thanh máy giặt cũ kỹ ùng ùng vang lên trong phòng tắm. Bọn họ thuê nhà trọ cũ kỹ này, trước mặt mặc dù có ban công, nhưng lại hẹp hòi không bỏ được máy giặt cũ kỹ này, cuối cùng đành phải đặt máy giặt trong phòng tắm.
Bởi vì âm thanh của máy giặt, Ngô Hiếu Thiên cũng không nghe thấy vừa rồi cha nói chuyện với khách trước cửa ra vào, cũng không biết vị khách kia tự mình đi tới phòng tắm, nhưng là anh nhớ có người nhấn chuông cửa, nghĩ thầm là chủ cho thuê nhà tới thu tiền. . . . . .
Nhưng mà anh cũng không nghe thấy giọng oang oang đã có thương hiệu của chủ nhà cho thuê. Anh tùy ý thắt chặt khăn lông ở chỗ bụng dưới, tính ra bên ngoài xác định một phen tình trạng phía ngoài, tùy thời có thể chạy về phòng tìm quần mặc vào.
Nào ngờ cửa phòng tắm vừa mới mở ra, anh đã nhìn thấy một người tuyệt đối không nên xuất hiện ở cái địa phương này—— Lê Chương Vi.
Lê Chương Vi cũng sợ hết hồn, bởi vì cửa phòng tắm đột ngột mở ra, hơn nữa Ngô Hiếu Thiên đứng bên trong thế nhưng quần áo xốc xếch. . . . . .
Cô đưa tay bưng kín môi, cặp mắt trừng lớn, tầm mắt nhìn ở nửa người dưới anh không ngừng qua lại.
"Sao cô ở chỗ này?"
Ngô Hiếu Thiên không dám tin nhìn cô chằm chằm.
Bởi vì quá mức kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn Lê Chương Vi không thốt nên lời.
Ngô Hiếu Thiên vừa thẹn thùng vừa lúng túng, cả giận nói: "Cô muốn nhìn như vậy tới khi nào?"
Thần kinh cô gái này không có vấn đề chứ? Cô không phải được nuôi dạy như một thiên kim đại tiểu thư sao? Thấy người khác phái quần áo xốc xếch, có thể nhìn chằm chằm như vậy sao?
Thật ra thì anh đại khái có thể lui về trong phòng tắm, đóng cửa lại là có thể tách ra rồi, thế nhưng làm như vậy có chút cảm giác, giống như anh sợ cô, cho nên anh mới xấu hổ cất giọng nạt cô?, buộc cô dời đi tầm mắt không lễ phép như vậy.
"Em xin lỗi . . . . ."
Lê Chương Vi đỏ mặt nói xin lỗi, sau đó xoay người làm cho ánh mắt hạ xuống.
"Mau tránh ra!"
Thấy cô rốt cuộc cũng tránh ánh mắt đi, Ngô Hiếu Thiên lao ra khỏi phòng tắm, đi phía trái chạy về gian phòng của mình. Hiện tại chuyện cấp bách nhất là nhanh tìm quần mặc vào.
Ở thời điểm chạy qua bên cạnh Lê Chương Vi, không biết là bởi vì tức giận, hay là đường đi quá nhỏ, anh không nắm chắc khoảng cách, nhíu mày đụng cô một cái, nhưng Ngô Hiếu Thiên cũng không dừng bước, chạy thẳng vào trong mình phòng.
Lê Chương Vi bị đụng một cái, đau đến nhíu mày, đồng thời tầm mắt không tự chủ nhìn bóng lưng của anh nhìn lại khăn lông nhỏ hơn bình thường đang che bụng dưới của Ngô Hiếu Thiên, vây bộ phận quan trọng trước mặt, hai đầu khăn lông đánh một nút thắt sau lưng, vì vậy cái mông của anh gần như không bị khăn lông che kín. . . . . .
Lê Chương Vi cứ như nhìn thấy anh đang cởi truồng vậy.
Cô vừa mới nhìn thấy, chỉ dám trợn to mắt nhìn mãnh liệt, một chút âm thanh kinh ngạc cũng không dám phát ra —— nếu như bị Ngô Hiếu Thiên phát hiện, nếu không sẽ bị anh hung dữ.
Không biết vì sao, Lê Chương Vi đột nhiên bật cười.
Cô như vậy coi như là đụng phải thời cơ tốt sao? Vừa nghĩ như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được lại đỏ lên.
Mặc dù cái tuổi này của bọn họ chính là thời điểm tò mò thân thể của người khác phái, cô mới vừa rồi nhìn không chớp mắt thân thể của anh, không biết thẹn thùng quá rồi, nếu truyền ra ngoài thì thế nào đây!
Nhưng cô cũng không phải cố ý, chính là vừa vặn nhìn thấy thôi!
Không nhìn mới là lạ, dù sao đó cũng là của người mình thích, nếu có phúc nhìn đương nhiên phải nhìn cho thỏa thích!
Chỉ tiếc bây giờ anh ấy đã chạy về trong phòng, đợi lát nữa sau khi đi ra chắc hẳn là mặc rất kín đáo không muốn cho mình xem!
Ánh mắt không nhịn được vẫn nhìn về phía cửa phòng, Lê Chương Vi chậm rãi nhìn xung quanh, hôm nay cô đến nhà Ngô Hiếu Thiên thật ra là muốn tiếp tục công việc chăm sóc —— mặc dù đã xuất viện, nhưng tay phải của anh còn bó thạch cao, chắc hẳn sinh hoạt sẽ gặp phải những rắc rối.
Ví dụ như. . . . . . Mặc quần.
"Hiếu Thiên, anh cần em giúp một tay không?"
Cô tuyệt đối không phải muốn nhìn bộ dạng quần áo không chỉnh tề của anh mới hỏi như thế.
Cô rất không yên lòng.
Ngô Hiếu Thiên không thông báo cô một tiếng lại tự chủ trương xuất viện, chẳng lẽ anh cho rằng chuyện giữa bọn họ cứ như vậy mà kết thúc sao?
Lê Chương Vi chậm một ngày mới tới nhà của Ngô Hiếu Thiên là bởi vì phải chuẩn bị tâm lý sẵn trong lòng. Mặt dày tới gia đình anh, chắc hẳn Ngô Hiếu Thiên sẽ càng thêm tức giận hơn lúc ở bệnh viện, trong lòng của cô càng mạnh mẽ mới có thể ngăn cản cơn giận của anh. . . . . . Không ngờ sẽ xảy ra chuyện vừa rồi.
Cô vừa muốn cười, lại cảm thấy tuyệt đối không thể cười. Ngô Hiếu Thiên đã chán ghét cô, cô không thể để anh có nhiều lý do ghét cô được.
"Chăm sóc cái gì? Cô tính giúp tôi mặc quần sao?" Mặt Ngô Hiếu Thiên đỏ lên mở cửa phòng, thở hồng hộc nhìn cô chằm chằm. (lúc này anh đang tức giận nên thở hồng hộc)
"Nếu như anh cần. . . . . ." Lê Chương Vi nghiêng đầu, có chút kinh ngạc nhìn anh.
Thái độ lúc Ngô Hiếu Thiên ở nhà với cô, so với lúc ở trong bệnh viện rõ ràng là khác nhau, rõ ràng mấy ngày trước anh vừa thấy cô thì sẽ đuổi cô đi.
"Không cần!" Ngô Hiếu Thiên vội vàng nghiêm khắc cự tuyệt cô.
Người này không phải da mặt dày đến nỗi bắn đạn cũng không thủng chứ?
Lại dám nói muốn giúp anh mặc quần?!
Hiện tại mặc dù anh có một cánh tay bị gãy phải bó thạch cao, nếu muốn làm chuyện gì xấu với cô cũng làm được, chẳng lẽ cô không sợ đơn độc xông vào phòng anh ngộ nhỡ bị anh 00XX sao? (00XX là gì mọi người tự hiểu.)
Nhưng lúc trong mộng xuân anh lại muốn ra tay với bộ ngực xinh đẹp của cô!
Vừa nghĩ tới đây quả là một giấc mộng đẹp, tầm mắt Ngô Hiếu Thiên không nhịn được nhìn trước ngực của Lê Chương Vi, anh đã tận lực làm lơ rồi, nhưng làm tặc nhân rồi thì tư tưởng bao giờ cũng không trong sáng cả, đúng lúc Lê Chương Vi bị anh đột nhiên mở cửa, cùng với một câu cự tuyệt giận dữ, một tay để ngang ngực nắm lên khủy tay còn lại, cả người lùi lại hai bước, anh cho rằng cô bắt gặp anh nhìn ngực của cô.
"Lá gan cô rất lớn! Lại dám tới đây, cô không sợ cô nam quả nữ nhốt trong một phòng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao. . . . . ."
Lời nói ác độc của Ngô Hiếu Thiên chỉ nói đến một nửa đã không nói nổi nữa, bởi vì đôi mắt to của Lê Chương Vi tỏa sáng chuyên chú nhìn chằm chằm vào anh, khiến suy nghĩ của anh bị đôi mắt đen kia hút hết, đột nhiên hoảng hốt mất hồn.
Lê Chương Vi cảm thấy hôm nay Ngô Hiếu Thiên có chút là lạ, bọn họ nói nhiều câu như vậy, anh lại không mở miệng đuổi cô đi, là bởi vì bây giờ chỉ có hai người bọn họ sao?
Lúc trước ở trong phòng bệnh viện, mỗi lần cô đến anh cũng sẽ bị bạn cùng phòng trêu chọc, cho nên anh mới giận dỗi đuổi cô đi sao?
Ở trong lòng liên tục xác nhận, Lê Chương Vi không nhịn được cười vui vẻ.
"Cô ở đây cười cái gì?" Ngô Hiếu Thiên có cảm giác da đầu tê dại, anh đang đe dọa cô nếu tùy tiện xông vào phòng của con trai sẽ xảy ra nguy hiểm, không ngờ cô cười vui vẻ như vậy.
Chỉ là cùng lúc có ý nghĩ khác chui ra: người này thích anh, cô cho rằng dù bị anh coi thường thế nào cũng không có chuyện gì sao? Đối với cô mà nói ngược lại là gãi đúng chỗ ngứa. . . . . .
A a a —— thật là khủng khiếp, chuyện gì đang xảy ra với con gái thời nay vậy?
Cô không phải được nuôi dạy như một thiên kim đại tiểu thư sao?
Lê Chương Vi vẫn luôn cho anh cảm giác như vậy, cao cao tại thượng, đoan trang nhã nhặn, thần thánh cũng không thể xâm phạm. Anh nhớ lúc học tiểu học là lần đầu tiên nhìn thấy cô, cảm thấy cô như tiểu công chúa ngọt ngào bước ra từ trong truyện cổ tích, giống như nhìn nhiều sẽ vấy bẩn cô vậy.
Không chỉ là tiểu học, lúc cấp 2 cũng không sai biệt lắm. Có một khoảng thời gian Lê Chương Vi cùng Lưu Nhã Tuấn đi cùng nhau, tất cả mọi người đều tán tụng hai người bọn họ là một đôi trời sinh, thật là một đôi tuyệt phối, vô luận là gia thế hay vẻ bên ngoài của hai người, đều là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ tiếc, Lưu Nhã Tuấn thích thanh mai trúc bên cạnh nhà Nguyên Tú Yên, người ta ở gần nhà lại có tình cảm từ lúc đi nhà trẻ đến bấy giờ (khi đó đang học cấp 2). Ngẫm lại Lê Chương Vi cũng thật đáng thương, cùng người ta mập mờ lâu như vậy, cuối cùng lại bị một cước đá văng. . . . . . Nghĩ tới đây Ngô Hiếu Thiên bỗng nhiên dừng lại, cô sẽ không phải là thất tình, cho nên đầu có chút không bình thường chứ?
Không đúng, không đúng, Lưu Nhã Tuấn với Nguyên Tú Yên vừa mới xảy ra chuyện gần đây, mà Lê Chương Vi đến gần anh hình như rất lâu rồi, chỉ là thẳng tới nay cô đều không có biểu hiện rõ ràng như gần đây, chỉ là mấy năm này cô luôn cố ý chặn anh, như muốn nói chuyện với anh. . . . . . Cẩn thận hồi tưởng lại thật đúng là đáng sợ, cô thật sự thích anh sao?
Anh rốt cuộc có gì hấp dẫn ánh mắt vị đại tiểu thư này rồi hả?! Lê Chương Vi bị anh hung dữ như vậy, không thể làm gì khác hơn là thu hồi khuôn mặt tươi cười. Anh quả nhiên không hổ là Ngô Hiếu Thiên hung ác.
Thật là không công bằng, lúc Tiểu Bàn cùng bạn học đi thăm anh, bọn họ vừa nói vừa cười, cô suýt chút nữa thì ghen tỵ chết rồi. . . . . .
Ngô Hiếu Thiên thở phì phò đóng sầm cửa phòng, lướt qua cô đi tới phòng khách, sau khi ngồi xuống ghế sofa một chỗ ngồi, ra lệnh cho Lê Chương Vi: "Cô, tới đây ngồi xuống.”
Lê Chương Vi vừa nghe thấy thế nghĩ không phải đuổi cô ra ngoài, khóe miệng không nhịn được lại mỉm cười. Cô ba chân bốn cẳng chạy tới nơi mà Ngô Hiếu Thiên chỉ ngồi xuống ghế sofa dài, nghe lời giống như con gì đó.
Ngô Hiếu Thiên thấy cô như vậy không khỏi buồn cười, trong lòng luôn có cổ cảm giác không được tự nhiên. Không biết vì sao, vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, huyết áp của anh tăng lên nhanh chóng, sau đó sẽ không giải thích được lại muốn hung dữ với cô ấy. "Xe của tôi là cô đưa đi sửa sao?"
Buổi chiều ngày hôm trước khi anh về đến nhà, phát hiện mình chiếc xe yêu thích của mình vinh quang dừng ở chỗ đỗ xe bên đường, kinh ngạc làm cằm anh suýt chút nữa thì rớt xuống, sau khi đã hỏi cha, xác định cũng không phải ông ấy đi xử lý, như vậy, không cần nghĩ tới cũng biết là kiệt tác của ai.
"Dạ." Lê Chương Vi gật đầu một cái.
Cô biết Ngô Hiếu Thiên rất quý chiếc xe kia, lúc đi sửa xe cô yêu cầu nhân viên sửa phải khôi phục lại hình dáng lúc trước, mặc kệ bao nhiêu tiền cũng không sao.
"Tiền sửa xe là bao nhiêu?" Ngô Hiếu Thiên có chút phiền não la hét: "Việc đầu tiên tôi nói, là cô tự chủ trương sửa xe của tôi, nếu trong tay tôi không đủ trả mà nói, có thể chia ra nhiều lần để trả cho cô. . . . . ."