Edit: Bonghongxingdep
Quá trình cởi quần áo rất là đau khổ, bởi vì Ngô Hiếu Thiên vẫn không ngừng hôn cô.
Lê Chương Vi trở nên bị động, bởi vì quá mức xấu hổ, cũng bởi vì nụ hôn của anh làm cô rất loạn.
Chỉ cần mỗi lần bị anh hôn, chức năng suy xét trong đầu của cô gần như tự động dừng lại, còn lại hết thẩy tất cả đều là động tác phản xạ mà thôi.
Quần áo trên người bọn họ từng món một bị anh cởi ra, ném xuống giường.
Khi cô phơi bày thân thể không có chút gì che dấu ở trước mắt anh, Ngô Hiếu Thiên không nhịn được nuốt nước miếng một cái. Hai vú đầy đặn vểnh lên, còn không đủ một nắm tay, hơn nữa da lại trắng noãn trơn mịn như tuyết, cảnh đẹp trước mắt thật sự làm cho đàn ông điên cuồng mất.Các bạn đang đọc truyện tại *******************
Ánh mắt anh tán thưởng làm Lê Chương Vi cảm thấy ngượng ngùng không dứt, lặng lẽ đưa tay che ngực lại, nhưng là còn chưa tới thì đã bị Ngô Hiếu Thiên thô lỗ kéo ra.
"Không được che!"
Cả mặt Lê Chương Vi đỏ bừng, giọng nói ra lệnh của anh lúc này, không hiểu được tại sao làm cho cô cảm thấy rất hưng phấn, cô dường như rất thích dáng vẻ mất khống chế của anh.Lê - - -Quý ---- Đôn
Ánh mắt của anh vẫn nhìn ở trên người cô, Lê Chương Vi cảm thấy vừa xấu hổ lại có chút kiêu ngạo, Không phải là anh đang điên cuồng vì cô sao?
Đương nhiên là Ngô Hiếu Thiên chạm vào mục tiêu rõ ràng nhất——bộ ngực tròn trịa của cô. Hai luồng thịt mềm mại, sờ lên có cảm xúc mềm mại phấn nộn để cho anh rất nhanh bị mê muội.
Anh không chỉ có lấy tay vuốt ve nhào nặn, mà còn dùng môi thay nhau nhấm nháp, nhụy hoa kiều diễm nở rộ như anh đào xem ra cực kỳ mỹ vị, anh mút chặt một bên trong đó, dùng đầu lưỡi nóng bỏng trêu chọc nó.
"Ừm a. . . . . . A ——"
Chỗ đó chưa từng có người làm như vậy, cảm giác lạ lẫm này khiến Lê Chương Vi cảm thấy vừa sợ lại có chút hiếu kỳ. Thoải mái, khi anh cố ý dùng răng phớt qua nụ hoa của cô thì truyền đến một hồi khó chịu đau đớn mà lại yêu thích; không thoải mái, khi anh ngậm nụ hoa cô như con nít mút vào không ngừng thì hông của cô cũng tê dại cả lên.
Ngô Hiếu Thiên đưa người về phía trước trêu chọc bộ ngực mềm mại trên cơ thể cô, dục vọng trương cứng khó nhịn để ở bên cạnh bắp đùi cô mà liếm mút. Anh phải từ từ, thế nhưng cảm giác cọ xát này thật sự rất thoải mái. . . . . .
Tay của anh đi tới giữa hai chân cô dò thăm dò, nơi đó mới làm cho dục vọng của anh lên đỉnh.
Tìm kiếm vùng đất tam giác lông đen mềm mại kia, không hề báo trước thô lỗ trực tiếp đưa đầu ngón tay cắm vào bên trong u huyệt của cô, Lê Chương Vi kinh hô một tiếng, không thoải mái đánh vào bả vai anh.
Ngô Hiếu Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Chương Vi kìm nén đến khó chịu, không khỏi thở dài nói: "Thật chặt?! Mới như vậy mà không chịu nổi, chờ chút nữa thì làm sao?"
Anh đau lòng cô kìm nén như vậy, có thể làm gì thì anh cũng chỉ là cố gắng để cho cô thích ứng trước mà thôi.*******************
Anh lại đưa vào thêm một ngón tay, từ từ mở rộng lối vào chặt cứng bên trong, lần sau đi vào sâu hơn lần trước, một chốc lại chậm rãi rút ra đút vào.
Lê Chương Vi xấu hổ không biết nên làm thế nào cho phải, cô vịn bả vai anh, phát ra tiếng rên rỉ.
Nghe cô rên rỉ, dục vọng của Ngô Hiếu Thiên càng căng lên, biết rõ phải cho cô một ít thời gian để thích ứng, nhưng anh lại nghe cô kêu kiều mị như vậy, ai sẽ chịu được?
Anh điều chỉnh tư thế, đặt cô nằm dài trên giường, tách ra hai chân của cô, dán bụng dưới vào đó, trực tiếp sử dụng cự đại to lớn của mình thay thế ngón tay đi vào trong cơ thể cô. . . . . .
Hoàn toàn là đẳng cấp size khác biệt, dù Lê Chương Vi không tận mắt nhìn thấy nhưng có thể cảm thấy, khi anh bắt đầu tiến vào hơn nữa cố gắn đẩy mạnh vào sâu bên trong, cô vô cùng không thoải mái một tay chống đỡ cơ thể, một tay đẩy anh.
Ngô Hiếu Thiên ác ý cười với cô: "Em thật sự muốn thấy sao?"
Lê Chương Vi nhìn theo tầm mắt anh tới vị trí dán chặt của hai người, khi thấy đồ tượng trưng cho phái nam to lớn đó thì cô không khỏi hít vào một hơi, bây giờ, đã có một phần tiến vào trong cơ thể cô rồi.
Căn bản là không thể so sánh với ngón tay rồi, khó trách cô cảm thấy đâu như vậy. . . . . . Cô bắt đầu sợ, đi vào thế làm cô khó chịu tới cực điểm, nhưng cô đã không có biện pháp trốn tránh rồi.
Phát hiện cơ thể cô cứng lại, Ngô Hiếu Thiên tiến vào bị trở ngại mãnh liệt, anh đẩy cô nằm lại trên giường, ôm cô dùng hôn cố gắng thu hút sự chú ý của cô, để cho cô hơi buông lỏng một chút, sau đó lúc cô bị hôn mơ mơ màng màng, anh dùng lực giữ chặt eo của cô, nhất cổ tác khí* đi vào, cậy mạnh chiếm lĩnh dũng đạo xử nữ chặt khít của cô.
(*) nhất cổ tác khí nghĩa là không ngừng nỗ lực cho đến cuối cùng.
Và nó bắt đầu từ một câu chuyện về thuật dụng binh của một vị quân sư nước Lỗ vào thời Xuân Thu. Các bạn có thể vào đây đọc để biết thêm thông tin: http://vietdaikynguyen.com/v3/25262-kho ... 氣/
Cảm giác phá tấm màng mỏng kia đau đớn như xé rách cô vậy, Lê Chương Vi khóc ra tiếng, rất đau, kiềm chế không được nước mắt chảy trên mặt, âm thanh cô gào thét rên rỉ lại bị anh hôn cho mất tiêu.
Ngô Hiếu Thiên vừa hôn môi của cô, vừa ở sâu trong cơ thể cô chuyển động, muốn để cho cô quen sự tồn tại của mình, lần lượt đi sâu vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô.
Anh thiết tha luật động ở trong cơ thể cô, không thể hình dung được cảm giác vui thích này khi tỉnh lại là biến mất như trong mộng xuân kia, giờ phút này, cô đang ở dưới thân anh, vì anh mà mở hai chân ra, thừa nhận mỗi một lần luật động hung mãnh của anh, cơ thể cô lúc này cực nóng, thở hổn hển, cùng với mùi thơm cơ thể, đều là cảnh trong mộng không cảm nhận được .
Dĩ nhiên, còn có phản ứng của cô. . . . . .
Bả vai của Ngô Hiếu Thiên gặp công kích của cô, bình thường động tác này của Lê Chương Vi anh vẫn cảm thấy rất đáng yêu, thỉnh thoảng bị cô đánh, rất có thể đánh là tình yêu (đại loại thương cho roi cho vọt) là một loại cảm giác ngọt ngào.
Ở bên trong hình thức của tình yêu, bộ dạng cô đánh như thế càng làm anh có ý nghĩ muốn khi dễ cô hơn, hai tay anh tóm lấy hai tay cô cố định ở trên giường, sau đó ánh mắt trên cao nhìn xuống cô, nửa người dưới tiến hành kéo dài luật động tha thiết với cô, một chút dấu hiệu dừng lại cũng không có.
Lê Chương Vi bị nhìn thế xấu hổ không dứt, cơ thể theo anh đi vào rút ra mà lay động không ngừng, cô không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của anh, quay đầu muốn né tránh ánh mắt của anh, lại nghe được anh hung dữ nói cô một cái.
Các bạn đang đọc truyện tại *******************
"Không được trốn, nhìn anh."
Ngô Hiếu Thiên lần lượt đưa dục căn căng cứng của chính mình đi vào trong cơ thể cô, khoái cảm sung sướng không ngừng được tích lũy. Bình thường anh rất phiền chán khi cô dính chặt lấy anh, hiện tại anh càng hi vọng cô vẫn nhìn anh.
Bây giờ hai người ân ái thân mật, anh khát vọng cùng cô sản sinh ra ánh mắt trao đổi, đó cũng là hành động rất quan trọng để trao đổi tình cảm.
Sau khi đau đến mức cực hạn, dần dần trở nên tê dại, Lê Chương Vi từ từ buông lỏng cơ thể, không cần chống cự vô nghĩa nữa, sau đó nghe lời chuyên tâm ngưng mắt nhìn Ngô Hiếu Thiên.
Đó là khuôn mặt đẹp trai có thể làm cho cô quên hết mọi thứ .
Lông mày đen cuốn lên, giờ phút này trên mặt hiện đầy dục vọng ánh mắt nóng bỏng cũng đang chuyên chú ngưng mắt nhìn cô, sống mũi thẳng tắp tràn đầy chính khí, còn có môi mỏng không dừng thở hổn hển . . . . . .
Cô mê muội nhìn chằm chằm vào anh.
Phát hiện tầm mắt anh vẫn không dời đi, Lê Chương Vi quyết định không xấu hổ nữa, tầm mắt cùng anh đụng vào nhau, chuyên chú nhìn ánh mắt của anh.
Cơ thể của bọn họ giao hợp ở chung một chỗ, hơi thở cũng giao hòa ở chung một chỗ, ánh mắt càng thêm nóng bỏng triền miên quấn quít ở chung một chỗ, dự định vào giờ khắc yên lặng bất động này——luôn là khát vọng được yêu Lê Chương Vi, vào giờ khắc này đều đạt được thỏa mãn, mặc dù thân thể còn cảm thấy đau đớn không chịu nổi, lòng của cô lại bị màn kết hợp thân mật như vậy rung động, cô đỏ mặt, vì anh mỉm cười thản nhiên.
Ngô Hiếu Thiên nhìn khuôn mặt tươi cười của cô mà dâng trào lên, anh dùng lực ôm lấy cô, ở bên tai cô bật thốt lên: "Tiểu Vi, anh thích em!"
Lê Chương Vi mừng rỡ không thôi, đây cũng là lần đầu tiên anh nói ra hai chữ thích này với cô (喜欢 bên trung thích là có hai chữ), cô vịn bả vai anh, vui vẻ mà khóc.
Ngô Hiếu Thiên đưa tay lau nước mắt của cô.
"Vừa cười vừa khóc là sao? Thật xấu xí." Cô cười lên khá là đẹp, nhất là mới vừa nãy mỉm cười thản nhiên, ở cùng lúc cao triều, sau thời gian ngắn ngủi đã in sâu trong tâm trí anh rồi.
Vẻ mặt Lê chương Vi quyến luyến dán lên tay của anh mè nheo mấy lần, cô mới không tin anh vì cô xấu xí, tay của anh dịu dàng như vậy, lại luôn cố ý dùng thái độ hung dữ đối phó cô.
"Có phải vẫn còn rất đau hay không?" Ngô Hiếu Thiên rút ra khỏi thân thể cô, nhìn thấy cô nhíu mày một cái, không nhịn được tự trách bản thân mình.LQD
"Xin lỗi, vừa nãy anh khống chế không được. . . . . ."
Rõ ràng lúc làm trong lòng nghĩ là muốn hung hăng khi dễ cô mội trận, bây giờ nhìn dáng vẻ cô không thoải mái như vậy, lại cảm thấy không đành lòng.
"Không sao." Lê Chương Vi mỉm cười nói: "Em rất vui mừng vì rốt cuộc em cũng thuộc về anh." Hơn nữa, cô còn nghe được anh tỏ tình, coi như vừa rồi đau đến chết đi sống lại, thì sau khi anh tỏ tình với cô, tất cả đều đáng giá.
Cô cũng không nhịn được nhỏ mọn nhắc nhở anh: "Hiếu Thiên, anh cũng đã thuộc về em!" Đây là muốn cảnh cáo anh, không thể động lòng với nữ sinh khác, nhất là Tôn Tú Châu, cô rất mong Hiếu Thiên có thể nhanh chóng quên cô ấy đi.
Ngô Hiếu Thiên khẽ gật đầu với cô, thừa nhận cả thể xác và tinh thần đều thuộc về cô.
Anh vừa nãy quá cảm động không cẩn thận liền nói ra tâm tình của chính bản thân, đương nhiên anh sẽ không đổi ý, nếu anh đã đồng ý cùng Lê Chương Vi lui tới, nên quên đoạn tình cảm đơn phương không có kết quả kia.
Có thể trong thời gian ngắn trong tim anh khó mà quên được, lúc thấy Tiểu Bàn sẽ cảm thấy lòng chua xót, nhưng chỉ cần anh chuyển trọng tâm lên người bạn gái hiện tại, những thứ cảm xúc không cam lòng kia nhất định sẽ theo thời gian từ từ biến mất.
"Thật không sao sao?"
Tay của Ngô Hiếu Thiên lại bắt đầu dao động quang ở trên người cô, làn da mỏng manh của cô, cảm giác sờ sờ trên đó sẽ gây nghiện cho người khác mất.
"Vậy anh có thể làm tiếp một lần nữa?"
Nghe thấy anh còn muốn làm tiếp một lần nữa, Lê Chương Vi không khỏi nhíu mày, cô suy nghĩ một chút, cuối cùng bất đắt dĩ gật đầu với anh.
Cô đã đồng ý sẽ phối hợp với anh, nếu như anh muốn nữa, thì sẽ để cho anh làm tiếp! Cô cũng không thể nào bởi vì việc này mà chết chứ?
Cảm giác không thoải mái cô có thể nhịn được, chỉ cần anh cảm thấy thoải mái là được, thật sự cô đã chuẩn bị tinh thần cho Ngô Hiếu Thiên đêm đầu tiên rồi.
"Nếu như em không thoải mái thì phải nói ra!"
Ngô Hiếu Thiên đau lòng hôn lông mày nhíu lại của cô, cô quả có chút ngốc quá mức, nếu như anh khốn kiếp hơn nữa, thì sẽ nhào tới khi dễ cô thêm lần nữa quá.
"Nhưng không phải là anh muốn làm lần nữa sao?" Lê Chương Vi sợ hãi nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Thật không sao, em có thể chịu đựng được. . . . . ."
"Đồ ngốc, lần đầu tiên của con gái sẽ rất đau, anh sẽ chờ lần sau."
Đợi đến khi cô khôi phục lại, thì nhất định anh sẽ đè ép cô cả đêm làm đến khi thoải mái mới thôi .
"Anh thật có thể nhịn?" Lê Chương Vi có chút lo lắng nhìn anh: "Anh không thể đi tìm nữ sinh khác làm chuyện này!"
"Anh không hư hỏng như vậy có được hay không!" Ngô Hiếu Thiên suýt chút nữa bị cô làm cho tức chết, anh ôm cô, ôm cô thật chặt trong ngực.
"Ngủ đi! Ngày mai anh còn phải đi làm sớm nửa giờ nữa!"
"Em còn có thể giả làm con nai đi lại trong tiệm sao?" Nhớ lại tối ngày hôm qua vui vẻ, cả đời cô cũng sẽ nhớ chứ nhỉ? LQĐ
Lê Chương Vi núp trong ngực anh, giống như tìm được cảng tránh gió, mí mắt có chút nặng.
"Ừ, nếu như buổi sáng ngày mai em thức dậy được."
"Em nhất định thức dậy được."
Chỉ cần anh vừa buông cô ra, cô sẽ cảm thấy trống vắng, cô chính là cố chấp lệ thuộc vào anh như vậy, cần anh, mặc kệ anh ở đâu, cô đều muốn dính anh thật chặt.
Lê Chương Vi nhỏ giọng nỉ non, nghe tiếng tim đập vững vàng mà có quy luật của Ngô Hiếu Thiên, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Qua Noel, rất nhanh sẽ tới năm mới, sau khi ngày nghỉ tết Nguyên Đán chấm dứt, thời gian học kỳ chỉ còn lại không tới nửa tháng, dĩ nhiên, chuyện quan trọng nhất cuối học kỳ chính là thi cuối kỳ.
Buổi sáng hôm nay, Ngô Hiếu Thiên học cả đêm đến hai giờ mới lên giường ngủ lại bị giọng nói của người tranh chấp ở tầng dưới đánh thức, mở mắt nhìn, vẫn chưa tới năm giờ rưỡi, anh xoa mắt đi tới bên cửa sổ thăm dò tình hình tầng dưới, thì ra là chủ cho thuê nhà cùng hộ gia đình ở lầu chín bởi vì vấn đề phân loại rác mà rùm beng lên.
Giọng nói của chủ cho thuê nhà vón đã lớn, bởi vì tranh cãi với người ta nên càng to hơn nữa, anh bị náo loạn đến không ngủ được nữa, dù sao thời gian cũng không cách nhau bao nhiêu, mà cũng không ngủ lại được.
Sau khi rửa mặt thay xong đồng phục, anh nhìn đồng hồ, cách thời gian anh tới nhà họ Lê chở Lê Chương Vi đi học là khoảng một canh giờ nữa (30 phút), đột nhiên anh nhớ tới bánh bao hấp của mẹ Tôn, vì vậy định trước khi, tính toán đến tiệm Hạnh Phúc ăn sáng một phen.