Mối Tình Đầu Của Siêu Sao

Chương 26




Edit: Sa

Ngôn Sơ Âm biết tiền nhà ở thành phố lớn sẽ càng ngày càng tăng nên khi tích lũy được kha khá tiền, nhân lúc chưa có luật hạn chế sở hữu bất động sản, cô mua hai căn nhà coi như là đầu tư.

Cô mua căn hộ ở Minh Uyển Thời Đại sau căn biệt thự mấy năm, hơn nữa vì còn phải chờ chủ đầu tư giao nhà nên đến năm ngoái mới bài trí. Tuy căn hộ được giao muộn hơn dự tính nhưng giao thông ở khu vực xung quanh không hề thua kém khu biệt thự của Ngôn Sơ Âm. Tất nhiên nếu so sánh thì khu biệt thự vẫn đắt đỏ hơn nhiều, tốc độ phát triển của thành phố quá nhanh, buộc các khu dân cư dần mở rộng ra ngoại thành, vì thế địa điểm tốt như khu biệt thự cô ở chưa chắc có tiền đã mua được.

Ngôn Sơ Âm tính toán nhân lúc có tiền, cô mua mấy căn hộ thủ sẵn, ít nhất trong những năm tới cô không cần phải bán, nếu có ngày cô thảm đến mức bán nhà mới có tiền xài thì ngôi biệt thự nhỏ của cô khá đáng tiền. Đến lúc đó, cô bán biệt thự, chuyển đến Minh Uyển Thời Đại ở. Vì thế, cô bỏ ra rất nhiều tâm huyết để bày bố căn hộ ở Minh Uyển Thời Đại, đồ dùng trong nhà và vật dụng hằng ngày đều được chuẩn bị đầy đủ.

Năm ngoái, vì Ngôn Sơ Âm phải dẫn chương trình Tết nguyên đán và Tết Nguyên tiêu nên không có thời gian về nhà, do đó bố mẹ cô đã đưa ông bà nội và ông bà ngoại đến Bắc Kinh để đón tết với cô.

Mấy cụ sống ở quê đã quen, hoàn toàn không có hứng thú với ngôi biệt thự “còn không rộng bằng một nửa nhà mình” của Ngôn Sơ Âm mà có hứng thú ở cao ốc hơn nên Ngôn Sơ Âm đã đưa ông bà và bố mẹ đến Minh Uyển Thời Đại. Sau đó cô nghe mẹ kể lúc về quê, mấy cụ cứ đi khoe là cháu gái có nhà ở cao ốc. Ngôn Sơ Âm dở khóc dở cười, có điều cũng nhờ dịp tết đó mà cô mua sắm đầy đủ cho căn hộ nên nếu bây giờ dọn qua đó ở thì chỉ cần quét tước là xong.

Dì Lâm nghe Ngôn Sơ Âm nói vậy thì nhanh chóng ăn cơm rồi nói: “Vậy hôm nay dì qua đó luôn. Căn hộ bên đó bỏ không cả năm nay, phải mở cửa cho thông gió mấy ngày mới được, ngoài ra còn cần mua thêm gia vị, nguyên liệu nấu ăn với nước uống nữa.”

“Dì lái xe của cháu ấy, khỏi mất công đổi mấy tuyến tàu điện ngầm, dù sao hôm nay cháu cũng không đi đâu.”

Dì Lâm không khách sáo mà lấy chìa khóa xe rồi ra khỏi nhà.

Ngôn Sơ Âm từng có ý định cho dì Lâm chiếc xe của cô. Chiếc xe này là do bố mẹ cô mua cho lúc vừa đi làm. Khi đó cô mới mua nhà nên nghèo kiết xác, bố mẹ sợ cô bị đồng nghiệp khinh thường nên đã lấy hơn phân nửa tiền tiết kiệm để mua xe cho cô, coi như bỏ tiền trang trí bề ngoài của cửa hàng(1).

(1) Ý là Ngôn Sơ Âm là “cửa hàng”, bố mẹ cô mua xe cho cô để từ bề ngoài nhìn vô thì cô không thiếu thứ gì, như vậy không lo bị người khá xem thường.

Tính tới bây giờ chiếc xe đã dùng được năm sáu năm, dù được bảo dưỡng tốt nhưng Ngôn Sơ Âm không muốn lái nữa. Cô định đổi xe, nhân tiện đưa xe này cho dì Lâm lái, do đó đã giúp dì Lâm đăng ký thi bằng lái. Đến khi dì Lâm thi đậu bằng lái rồi thì ý định đổi xe của cô cũng bị bố mẹ và dì Lâm hợp tác dập tắt. Ngôn Sơ Âm biết bố mẹ cảm thấy nghề của cô là ăn bữa nay lo bữa mai, tiết kiệm được thì tiết kiệm, tránh sau này phải sống quá vất vả.

Dưới sự kiên quyết của bố mẹ, cộng thêm giao thông ở khu nhà cô rất thuận lợi, có đủ xe buýt và tàu điện ngầm, dì Lâm muốn đi đâu cũng tiện nên Ngôn Sơ Âm đành thôi.

Có điều việc dì Lâm thi bằng lái không hề uổng phí, đôi khi Ngôn Sơ Âm đi chơi rồi uống rượu thì có thể nhờ dì Lâm đến đón, cô là cô gái trẻ, gọi người nhà tới đón sẽ an toàn hơn là thuê tài xế.

Dì Lâm ở Minh Uyển Thời Đại tới tối mới về, Ngôn Sơ Âm ngồi trên sofa xem hết mấy kỳ chương trình gần đây, đánh giá xong biểu hiện của mình, đang định đứng dậy vận động giãn gân giãn cốt thì dì Lâm vào nhà.

“Ngoài cổng còn đông người không dì?”

“Đông lắm, đám đó rảnh quá không có chuyện gì làm hay sao vậy trời.” Dì Lâm xách túi thức ăn và hoa quả đi vào bếp, lắc đầu than thở, “Lúc dì vào, phóng viên còn chặn xe lại hỏi dì là có gặp Thẩm Thụy gì đó không. Ngay cả tên dì còn không biết nói chi là gặp?”

Cất đồ vào tủ lạnh xong, dì Lâm xoay người nhìn Ngôn Sơ Âm, thắc mắc: “Nghe bảo họ tới tìm nữ diễn viên họ Mộc gì đó mà, sao giờ lại hỏi Thẩm gì đó?”

Hiện giờ Mộc Phỉ còn là diễn viên mới, cô ấy nào có tin tức sốt dẻo gì? Chỉ cần moi được tin tức Thẩm Gia Thụy thường xuyên ra vào khu này là có thể khẳng định được anh hẹn hò với Mộc Phỉ.

Ngôn Sơ Âm không muốn nhắc tới hai người đó nên nói sang chuyện khác: “Chắc khuya là sẽ ít người hơn. Nếu ngày mai họ còn bao vây nơi đây thì tối mai chúng ta dọn đi.”

Chủ nhật Ngôn Sơ Âm phải ghi hình, chương trình mới cũng sắp bắt đầu, ở đây ra vào không tiện, chi bằng đi lánh nạn một thời gian.

“Quần áo của cháu nhiều, ngày mai lấy một ít mang đi trước, chứ mang luôn một lần không hết được.”

Ngôn Sơ Âm không biết ở bên đó bao lâu nên gật đầu.

Dì Lâm chợt nhớ tới một chuyện, nói: “Đúng rồi Âm Âm, không biết căn hộ đối diện nhà chúng ta dọn tới ở lúc nào, hôm nay dì qua đó thấy trước cửa nhà họ có camera nữa đó. Ghê quá, chẳng lẽ là quan chức nhà nước?”

“Nhà đối diện lắp camera thì chúng ta cũng lắp.” Ngôn Sơ Âm cười, không để ý tới hàng xóm mà xoay người lên lầu, “Xem ti vi nhiều nhức đầu quá, cháu đi ngủ một lát, khi nào ăn cơm dì gọi cháu nhé.”

Dì Lâm đáp lại rồi mới ngồi xuống uống ngụm nước lấy lại sức.

Nhà hàng xóm được dì Lâm “để ý” đã không về nhà hai ngày mà ở lì nhà bạn, đến cả Kỷ Thư Tề cũng không chịu nổi.

“Đại ca à, anh nói anh có nhà ở Bắc Kinh mà, không dẫn bọn em qua nhà chơi thì thôi, lại còn ăn nhờ ở đậu nhà anh Vân Hạo nữa chứ, quá đáng lắm đấy nhé! Nhà anh Vân Hạo có ba cái phòng, đáng lẽ là đủ cho bọn em ở, tự dưng anh tới làm chi để em phải ngủ chung với Thừa Vũ, tối nào anh ấy cũng chơi game làm em không ngủ nổi!” Sự uất ức của Kỷ Thư Tề đã sắp thấu tận trời xanh.

Tống Thừa Vũ cũng không thoải mái chút nào, vì sao buổi tối anh không ngủ mà phải chơi game? Còn không phải tại vì cậu em út thích sờ mó lung tung lúc ngủ à! Nhưng suy cho cùng đầu sỏ gây tội vẫn là trưởng nhóm, Tống Thừa Vũ lườm ông anh, xỉa xói: “Chắc là đại ca sợ bị phóng viên phát hiện ra nhà mình ấy mà.”

Giang Vân Hạo cũng nhìn trưởng nhóm với ánh mắt sâu xa: “Hình như đại ca quên mất nếu nhà anh bị phát hiện, anh cũng sẽ gặp phiền phức lắm.”

Thẩm Gia Thụy không thèm để ý tới lời oán thán của các đồng đội, an ninh ở khu chung cư của Giang Vân Hạo rất tốt, hơn nữa vì rút kinh nghiệm lần này, họ không những ít ra ngoài mà công ty còn làm việc với quản lý khu chung cư, nếu lần này bị tiết lộ thông tin, e rằng không chỉ đơn giản là đuổi việc bảo vệ. Hơn nữa phóng viên đang ôm cây đợi thỏ ở nhà Mộc Phỉ, ai còn có thời gian để ý khu này?

Thẩm Gia Thụy không sợ nhà đồng đội bị phát hiện, cũng không sợ nhà mình bị phóng viên biết, hai ngày nay anh ở lì nhà đồng đội chỉ đơn giản là vì không muốn dẫn họ tới nhà mình thôi.

Hai ngày nay xem camera, anh nhìn thấy nhà đối diện liên tục có người ra vào, chốc là xách hành lý, chốc lại đem thức ăn, có lẽ mấy ngày qua phóng viên bao vây bên kia dữ quá nên cô mới dọn qua đây để tránh bão.

Thẩm Gia Thụy không có ý trốn tránh cô, chẳng qua là trong tiềm thức anh không muốn để đồng đội gặp cô, hơn nữa còn có Vân Hạo và em út, nếu không phải vì anh bất cẩn “lộ tin hẹn hò” thì có lẽ bức ảnh của cô và Vân Hạo ở sân bay đã gây ra sóng gió rồi. Cũng may anh phát hiện kịp thời báo với công ty để công ty nhanh chóng xóa bài, đúng lúc mọi sự chú ý đều tập trung vào anh nên chuyện đó mới được xử lý gọn ghẽ. Nhưng cái miệng của cậu em út mới là thứ khó giải quyết nhất, ắt hẳn cậu ta sinh nhầm giới tính rồi, đáng lý cậu ta phải là bà mai mới đúng, suốt ngày cứ thích đi ghép đôi ghép cặp, nếu biết chủ nhân của căn hộ đối diện nhà anh, e rằng cậu ta không thể yên tĩnh nổi.

Thẩm Gia Thụy không muốn Ngôn Sơ Âm có liên quan gì với các đồng đội, tất nhiên anh sẽ không thừa nhận là mình còn chưa dứt tình nên bèn cho rằng mình làm vậy là vì muốn tốt cho anh em. Tuy lý do nghĩa khí là thế nhưng lòng vẫn rối rắm, tâm trạng vừa mong chờ vừa thấp thỏm.

Tống Thừa Vũ thấy trưởng nhóm thờ ơ, không bị ảnh hưởng bởi chiêu khích tướng thì tiếc nuối bỏ cuộc, nói: “Đại ca coi như trong cái rủi gặp cái may, bây giờ truyền thông chỉ chăm chăm phía Mộc Phỉ nên không ai biết đại ca hợp tác với đài Bắc Kinh.”

Nói đến chuyện chính, Giang Vân Hạo quay đầu hỏi trưởng nhóm: “Ký hợp đồng chưa? Khi nào bắt đầu ghi hình? Hát bài gì, đã chuẩn bị chưa?”

Thẩm Gia Thụy đang có tâm sự, hoàn toàn không nghe rõ đồng đội nói gì mà chỉ gật đầu lấy lệ. Các thành viên còn tưởng anh đang nghĩ tới việc chọn ca khúc nên không nói gì nữa vì sợ ảnh hưởng đến tính toán của anh.

Nhưng mặc kệ Thẩm Gia Thụy rối rắm đến đâu, Ngôn Sơ Âm vẫn dọn đến Minh Uyển Thời Đại theo đúng kế hoạch, cô chờ đến mười giờ rưỡi tối, nhân lúc phóng viên thưa bớt thì lái xe đi.

Đến nhà mới, nghĩ tới việc ngày mai còn phải làm việc, Ngôn Sơ Âm vội vã rửa mặt rồi đi ngủ mà không hề biết rằng chỉ một lát sau khi cô vào nhà, chủ nhân của căn hộ đối diện cũng gấp gáp chạy về sau mấy ngày vắng nhà.

Rốt cuộc cũng không cần phải làm hàng xóm với nữ chính nữa, tâm trạng của Ngôn Sơ Âm rất thoải mái, ngủ vô cùng ngon giấc mà không biết rằng nữ chính cũng có dự tính giống mình.

“Đã qua mấy ngày rồi mà sao phóng viên vẫn còn bao vây ở đây vậy?” Ở nhà mấy ngày, rốt cuộc Mộc Phỉ cũng thấy bất an, hỏi quản lý, “Cứ thế này không hay chút nào, chị Tĩnh, Ninh Sâm thấy em bị fans quấy rầy nên mới đề nghị em đến nhà anh ấy ở. Mặc dù bình thường anh ấy không về đây nhưng bên ngoài toàn là phóng viên, họ lại biết cả số nhà, hàng xóm cũng rất khó chịu. Em gây ra phiền phức thế này, đợi anh ấy về nước, em biết ăn nói làm sao?”

“Cậu Ninh là bạn từ thuở bé với em, em còn nói cậu ấy xem em như em gái mà, tất nhiên cậu ấy sẽ biết em là người thế nào. Huống hồ việc này cũng đâu phải do em gây nên, chúng ta là người bị hại, cậu Ninh sẽ thông cảm thôi.” Lâm Tuyết Tĩnh an ủi nghệ sĩ của mình, “Nếu em vẫn chưa an tâm, chị sẽ thay em xin lỗi cậu Ninh, được chưa?”

Mộc Phỉ nghe chị ta nói vậy thì lắc đầu, “Chuyện này càng không liên quan tới chị Tĩnh, sao em có thể để chị xin lỗi thay em được.”

Lâm Tuyết Tĩnh gật đầu, ánh mắt mang theo ý cười, ban đầu lúc ưng ý Tiểu Phỉ, chị ta đã bất chấp sự phản đối của công ty mà ký hợp đồng với cô bé. Ở địa vị của chị ta, tự tay dẫn dắt một người mới vô danh, vận dụng tất cả tài nguyên và các mối quan hệ để giúp cô bé, ai cũng thấy khó tin. Sau đó Tiểu Phỉ nổi tiếng ngay ở bộ phim đầu tay, những người từng lên tiếng phản đối đã phải khen ngợi chị ta có mắt nhìn người, nhanh tay giành được mầm non tốt.

Đối với Lâm Tuyết Tĩnh, nghệ sĩ của chị ta đương nhiên là mầm non tốt, nhưng cái mà chị ta quý nhất không phải là khả năng diễn xuất trời phú của Tiểu Phỉ mà là sự chân thành và đơn thuần của cô bé. Lâm Tuyết Tĩnh lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, từng dìu dắt không ít người mới có tài năng nhưng kết quả họ lại chẳng leo lên được đỉnh vinh quang, hoặc ít nhất là ở vị trí mà đáng ra họ có thể đứng vững chỉ vì thiếu sự đơn thuần này. Trong giới giải trí phù phiếm, một khi không giữ được ước nguyện ban đầu thì cho dù có tài năng đến đâu cũng sẽ càng ngày càng bị mai một.

Tiểu Phỉ không giống họ.

Cái ở Mộc Phỉ khiến Lâm Tuyết Tĩnh thích nhất là phẩm chất của cô bé, đương nhiên cũng có lúc chính phẩm chất đó khiến chị ta đau đầu, chẳng hạn như bây giờ. Mộc Phỉ vừa không cho chị ta xin lỗi người ta vừa kiên trì thuyết phục:

“Chị Tĩnh, vấn đề không phải là anh Ninh Sâm có thông cảm hay không. Em đã gây phiền phức cho anh ấy một lần rồi, không thể cứ làm phiền anh ấy mãi được. Nếu công ty không thể sắp xếp ký túc xá thì em sẽ tự thuê nhà, em vẫn còn ít tiền.”

“Ngốc quá.” Lâm Tuyết Tĩnh nhìn vào đôi mắt trong veo của Mộc Phỉ, bất lực thở dài, “Em có biết chỉ trong ba ngày ngắn ngủi vừa rồi, độ nổi tiếng của em đã tăng lên bao nhiêu không? Cho dù có đập tiền lăng xê cũng không hiệu quả như bây giờ. Chị còn định nhân dịp này tìm cho em mấy nhãn hàng đại diện, nếu may mắn thì có khi còn được mời đóng phim điện ảnh được đầu tư lớn. Nếu bây giờ em trốn, chẳng khác nào tự tay vứt bỏ cơ hội này, khó ăn nói với công ty lắm.”

Mộc Phỉ trợn to mắt, không ngờ quản lý lại ném cho mình một tin sét đánh như vậy, nhất thời không kịp phản ứng, lắp ba lắp bắp: “Chị Tĩnh muốn em tạo scandal với anh Thẩm ạ? Không được không được không được, em không thể làm vậy được.”

“Chị biết em không thích nghe những chuyện này, nhưng đã bước chân vào giới này, em cũng nên làm quen với các quy tắc trong nghề. Không có gì là nên hay không nên, tất cả mọi người đều như vậy, đều phải phấn đấu vì mục tiêu của mình, nếu em không cố gắng thì cho dù tài nguyên đã cầm chặt trong tay vẫn sẽ bị người ta cướp mất. Bây giờ cơ hội đó được gió thổi đến tận tay, tại sao chúng ta lại không nắm chắc?”

Lâm Tuyết Tĩnh muốn bẻ gãy sự ngây thơ và cứng đầu quá mức của nghệ sĩ dưới trướng, chị phân tích cái lợi và cái hại:

“Mấy tháng trước em rất muốn đóng phim của đạo diễn Trịnh, đã thử vai thành công, đạo diễn cũng rất hài lòng về em, kết quả lại bị nhà đầu tư giao vai cho người khác. Chị nói cho em biết, sau này những chuyện như thế sẽ còn nhiều hơn nữa.

Em đang tiến bộ từng ngày nhưng phía trên luôn có người giỏi hơn em. Tài nguyên càng tốt càng có nhiều người tranh đoạt. Em thử nghĩ về những nữ diễn viên nổi tiếng đã lâu đi, vừa có danh vừa có tài khiến người khác khâm phục, việc gì đạo diễn không chọn họ? Trừ khi em có ưu thế áp đảo bọn họ. Em có thiên phú nhưng lại thiếu kinh nghiệm, danh tiếng cũng không đủ, chấp nhận mức thù lao thấp không phải điều kiện hàng đầu để các đạo diễn bỏ người khác mà chọn em. Em phải dùng thành tích, dùng doanh thu phòng vé, dùng giải thưởng để chứng minh bản thân. Vừa khéo tin ồn ào lại đến vào lúc này, phim điện ảnh mới của chúng ta sắp chiếu, không chỉ riêng fans của Burning mà cộng đồng mạng đều biết đến tên em, nhà sản xuất sẽ mượn dịp này để tuyên truyền phim. Khi đó, chẳng những em nổi tiếng mà có khi còn thắng lợi về doanh thu, xa hơn nữa là được đề cử mấy giải thưởng cho lễ trao giải cuối năm. Đến lúc đó, em muốn nhận kịch bản nào mà chẳng được.”

Với những lời tâm huyết của Lâm Tuyết Tĩnh, Mộc Phỉ không ngây thơ đến mức không hiểu được. Việc dựa hơi Burning quan trọng như thế nào chỉ cần nhìn hết cô gái này tới cô gái khác nhào lên là biết. Song, Mộc Phỉ không muốn vậy, cô muốn đường đường chính chính làm việc, thành tựu là phải do tự bản thân cố gắng mà đạt được chứ không cần phải đi đường tắt. Tuy nhiên, cô nên nói thế nào với chị Tĩnh? Cô không quan tâm tới danh tiếng, doanh thu hay giải thưởng, không có gì cũng chẳng sao, chỉ cần được đóng phim là cô đã thỏa mãn rồi. Nhưng cô không cần đâu có nghĩa là cô quyền ép chị Tĩnh cũng không cần?

Nghĩ vậy, Mộc Phỉ hơi do dự, nhưng khi nghĩ đến Thẩm Gia Thụy, ánh mắt cô tối sầm, lắc đầu nói: “Chị Tĩnh, sau này em sẽ nghe lời chị, em sẽ nghiêm túc đóng phim, còn bây giờ chúng ta hãy giải thích rõ ràng đi.”

Lâm Tuyết Tĩnh nhìn Mộc Phỉ, thực sự vừa hận vừa yêu, hận là vì nói mãi mà cô vẫn không thông, yêu là vì sự vững lòng của cô. Thật ra Lâm Tuyết Tĩnh rất muốn nói thẳng rằng: Con bé ngốc, hơn một nửa phóng viên ngoài kia là do công ty liên hệ, em muốn chị giải thích thế nào đây? Nhưng cuối cùng Lâm Tuyết Tĩnh vẫn không nói, hiện tại con bé đang bối rối, nếu biết sự thật thì e rằng sẽ áy náy đến chết mất.

Lâm Tuyết Tĩnh cười nói: “Giải thích? Tập đoàn Tinh Ngu đã giải thích rồi đấy thôi.”

“Có thể là truyền thông vẫn đang chờ chúng ta lên tiếng?”  Mộc Phỉ rất lo lắng, đây là lần đầu tiên cô bị cuốn vào tin đồn, tuy không có kinh nghiệm đối phó nhưng cũng biết lấy bất biến ứng vạn biến, nếu tùy tiện giải thích, có thể truyền thông sẽ càng “hăng máu” hơn.

Có điều Mộc Phỉ vẫn thấy có cái gì đó là lạ.

“Mấy ngày qua im lặng nên chắc là hôm nay sự việc đã nguội hơn rồi, nếu em lại muốn lên top 1 hotsearch thì chị sẽ liên lạc với phóng viên…”

Lâm Tuyết Tĩnh còn chưa nói xong, Mộc Phỉ bèn thỏa hiệp, “Thôi khỏi đi chị Tĩnh. Đừng gây thêm phiền phức cho Thẩm đại ca nữa.”

Nghe Mộc Phỉ làu bàu câu cuối, rốt cuộc Lâm Tuyết Tĩnh cũng hiểu ra, con bé lo lắng cho Thẩm Gia Thụy? Lâm Tuyết Tĩnh dở khóc dở cười, “Em lo cho cậu ta làm gì, có sóng to gió lớn gì mà người ta chưa trả qua đâu.”

Mộc Phỉ biết chị Tĩnh đang nói đến mấy tin đồn hẹn hò của Thẩm đại ca nhưng cô vẫn nói giúp anh: “Lần này đâu giống lúc trước, bình thường Thẩm đại ca rất… quan tâm tới em.”

“Đúng vậy, chị thừa nhận cậu ấy giúp đỡ em rất nhiều, nhưng chuyện lần này suy cho cùng cũng là do cậu ấy mà.” Vốn dĩ Lâm Tuyết Tĩnh không muốn được lợi mà còn than thở, nhưng thấy nghệ sĩ của mình quá áy náy, chị cũng không nhịn được nữa.

Nói xong, Lâm Tuyết Tĩnh mới nhận ra mình quá lời, chưa kể đến quan hệ giữa nghệ sĩ của chị ta và Thẩm Gia Thụy, chỉ riêng bản thân Thẩm Gia Thụy cũng không phải là người mà chị ta muốn mắng là mắng, vì vậy lập tức bổ sung: “Chị biết em không muốn lợi dụng người khác mà chỉ mong tự lực cánh sinh, nhưng chuyện đã rồi, cũng đâu thể bỏ lỡ cơ hội đúng không? Bây giờ chúng ta có nói gì thì truyền thông cũng sẽ không tin, tốt nhất là chờ mọi việc lắng xuống rồi hẵng lên tiếng giải thích. Em đừng áy náy, đâu phải khi không mà phóng viên chạy đến đây, tất cả là vì Thẩm Gia Thụy qua đêm ở chỗ em mà, đúng không?”

Nghe an ủi như vậy, sắc mặt Mộc Phỉ càng xấu, hôm trước chị Tĩnh hỏi cô về đoạn ghi âm, vì luống cuống nên cô vô tình thừa nhận, nhưng thực tế là chỉ có cô biết hôm đó quả thật Thẩm đại ca đã đến đây, song, cô đợi từ chiều tới tối vẫn không thấy bóng dáng của anh đâu. Có lẽ… người anh muốn tìm không phải là cô.

Mộc Phỉ cúi thấp đầu, cô không muốn cho quản lý biết chuyện này.

Lâm Tuyết Tĩnh tưởng cô xấu hổ thì cười, vỗ vai cô trấn an: “Không sao đâu, em chừng này tuổi rồi, yêu đương là bình thường thôi. Mặc dù Thẩm Gia Thụy có nhiều tin đồn hẹn hò nhưng chị nghe bạn nói mười tin đồn của cậu ấy thì chưa chắc đã thật được một, hai lần. Hơn nữa cậu ấy nổi tiếng là lạnh nhạt với con gái, ấy vậy mà lại đối xử tốt với em, điều đó chứng tỏ em là người đặc biệt. Đừng nghĩ tới những người khác nữa, em hẹn hò với Thẩm Gia Thụy cũng tốt lắm, cậu ấy đẹp trai, cá tính, là người được phái nữ yêu thích nhất Burning.” Nếu đã nói thẳng ra, Lâm Tuyết Tĩnh không ngại đề nghị, “Đừng lo, chị sẽ không công khai chuyện của hai đứa đâu, cứ an tâm yêu đương đi.”

Hiện tại tin đồn vô cùng ồn ào, chỉ cần Tiểu Phỉ và Thẩm Gia Thụy hẹn hò, truyền thông cũng sẽ chú ý nhiều hơn, đến lúc đó, công khai hay không cũng không sao. Lâm Tuyết Tĩnh đã tính toán đâu vào đó cho nghệ sĩ của mình.

Mộc Phỉ biết nếu cô tiếp tục im lặng, chị Tĩnh sẽ cho rằng cô và anh Thẩm đại ca thực sự hẹn họ nên đành nói nhỏ: “Chị Tĩnh, chị đừng nói vậy, em và Thẩm đại ca không có gì cả, anh ấy… có lẽ anh ấy đã thích người khác rồi.”

Cứ ngỡ sẽ rất khó để nói ra sự thật nhưng Mộc Phỉ phát hiện mọi việc cũng không khó nói lắm. Cô thở phào, trước ánh mắt khó tin của quản lý, cô nói tiếp: “Có việc này em chưa nói với chị Tĩnh, hôm đó mặc dù Thẩm đại ca có đến đây thật nhưng em không gặp anh ấy.”

“Cậu ấy không đến nhà em?” Lâm Tuyết Tĩnh hoảng hốt đứng bật dậy. Chị ta biết không có lý do gì để Mộc Phỉ nói dối mình, dù sao cũng là người từng trải, trong lúc Mộc Phỉ còn mơ hồ, chị ta đã nhìn ra tình cảm của con bé, đến khi xác định cả hai bên đều có cảm tình với nhau, chị ta mới yên tâm để họ qua lại. Kết quả là Thẩm Gia Thụy mượn danh nghệ sĩ của mình để đi vào khu biệt thự nhưng lại không ghé qua nhà con bé?

“Em biết cậu ấy đến nhà ai không?”

Mộc Phỉ lắc đầu, cố tỏ ra như không có chuyện gì, “Có thể là nhà của… người mà anh ấy thích.”

“Không thể nào!” Lâm Tuyết Tĩnh lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống sofa, phân tích, “Nếu Thẩm Gia Thụy tới nhà của người yêu, tại sao không lấy danh nghĩa của người đó đi vào khu biệt thự, lấy tên em há chẳng phải khiến người ta hiểu lầm ư? Hơn nữa nếu cậu ấy thích người khác thì đã không quan tâm em như vậy rồi. Nhờ MV, cộng đồng mạng bàn tán xôn xao quan hệ của hai đứa, lúc đó chị lại đến nhờ cậu ấy mời em tham gia concert, cậu ấy lập tức đồng ý, như thế mà là thích người khác ư?”

“Tiểu Phỉ, chị nói với em rồi, đàn ông không ngu đâu, bình thường giả ngây giả ngơ thế thôi chứ khi có người yêu rồi, họ sẽ biết làm gì để tránh hiềm nghi.” Lâm Tuyết Tĩnh càng phân tích càng thấy cảm giác trước kia của mình là đúng, “Hơn nữa Thẩm Gia Thụy không phải là người nhiệt tình, nữ nghệ sĩ hợp tác với cậu ấy không thiếu, nhưng em thấy cậu ấy có quan tâm tới ai không? Nếu cậu ấy có thích ai thì chắc chắn người đó chính là em.”

Mộc Phỉ không có kinh nghiệm yêu đương, mặc dù trong lòng cảm thấy khó chịu, không tin vào bản thân nhưng sau khi nghe quản lý nói xong, cô bắt đầu dao động. Chẳng lẽ cô nghĩ nhiều?

Lâm Tuyết Tĩnh thấy sắc mặt Mộc Phỉ tốt lên một chút thì lại an ủi cô mấy câu rồi cầm điện thoại đứng lên, nói: “Chợt nhớ ra công ty còn có việc chưa làm xong, chị gọi điện hỏi thử.”

Mộc Phỉ gật đầu mà không nghi ngờ gì, nhìn quản lý đi ra ngoài gọi điện thoại.

Lâm Tuyết Tĩnh không gọi cho công ty mà khẩn cấp gọi cho một phóng viên: “Còn đang ở bên ngoài hả? Tôi hỏi này, cậu có biết có nữ nghệ sĩ nào khác sống ở khu này không? Ca sĩ, diễn viên, người mẫu, vân vân…”

Mặc dù Lâm Tuyết Tĩnh tỏ ra rất chắc chắn khi trấn an Mộc Phỉ nhưng từ trước tới giờ chị chưa bao giờ đánh trận mà không có chuẩn bị. Nếu Thẩm Gia Thụy thực sự có cô gái khác thì tốt hơn hết là tìm hiểu trước, chị ta cảm thấy Thẩm Gia Thụy đối xử với nghệ sĩ của mình rất đặc biệt nên mới làm một số việc, nếu đối phương thích Mộc Phỉ thì ắt sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua, còn nếu cậu ta thích người khác thì… Ít nhất chị ta phải biết người đó là ai để tránh rơi vào thế bị động.

Cũng may ai cũng biết gu của Thẩm Gia Thụy, anh chỉ hẹn hò với nghệ sĩ nên điều tra khá dễ dàng.

Chẳng qua từ tận đáy lòng, Lâm Tuyết Tĩnh rất hy vọng, đồng thời cũng tin vào suy đoán của mình, nếu Thẩm Gia Thụy không thích nghệ sĩ của mình thì cậu ta đích thực là rảnh quá không có chuyện gì làm!