Mối Tình Đầu Của Siêu Sao

Chương 17




Edit: Sa

Trong bãi đỗ xe trống trải gần như không nghe thấy tiếng động gì. Thẩm Gia Thụy đứng bên cạnh xe, ánh đèn mờ mờ hắt bóng anh xuống nền nhà. Trong không gian rộng lớn, trừ xe ra, chỉ có bóng hình cô đơn của anh.

Người ngồi trong xe không nhúc nhích, nếu không có tia sáng yếu ớt chiếu rọi, Thẩm Gia Thụy sẽ tưởng là mình nhận nhầm người. Nhưng nhịp tim càng lúc càng nhanh nói cho anh biết anh không nhầm, không thể nào nhầm được. Đôi mắt có thể nhận sai người nhưng cảm giác từ con tim sao có thể nhầm được? điều gì có thể lừa dối được trái tim của một người?

Tim đập càng lúc càng nhanh, y như trước đây.

Tại thành phố nhỏ yên ả, mới bảy giờ tối, đường xá chỉ còn lác đác vài người, tiếng chuông tan học xé rách màn đêm tĩnh lặng, học sinh nườm nượp ra về.

Lần đầu tiên nắm tay nhau là lúc anh đưa cô về nhà. Giống như làm điều xấu, họ tránh khỏi tầm mắt của bạn học, tiếng ồn ào dần biến mất, con đường dài chỉ còn lại hai người.

Trong những năm tháng ngây ngô ấy, thủa mới hẹn hò, ngẩng đầu nhìn nhau một cái cũng không dám, xung quanh không còn ai khác nhưng lại đứng cách xa nhau một cánh tay.

Bóng của hai người như kéo dài vô tận dưới ánh đèn đường vàng mờ, anh ngoảnh đầu nhìn hai chiếc bóng chồng lên nhau, chẳng phân biệt được cái bóng nào là của ai. Tựa như được chỉ dẫn, anh gom hết can đảm để nắm lấy bàn tay mà mình đã ngắm vô số lần.

Lúc đó tim anh cũng đập mạnh như bây giờ, mạnh đến mức dù đã trôi qua nhiều năm, dù cho rằng mình đã quên hết những ngày hẹn hò ấy nhưng vĩnh viễn không thể quên được cảm giác trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Hệt như kể từ ngày quen cô, trái tim của anh không thuộc về anh nữa, nó hoàn toàn nằm ngoài sự kiểm soát của anh.

Thẩm Gia Thụy choàng tỉnh khỏi ký ức, trong đáy mắt hiện lên sự hổ thẹn. Rõ ràng đã rất lâu rồi anh không nghĩ về quá khứ, nhưng bây giờ mọi thứ cứ như chống lại anh, những ký ức cứ ồ ạt hiện lên trong đầu anh, giống như anh vẫn luôn nhớ về cô. Nhưng thực tế là không phải. Anh thừa nhận lúc mới chia tay, anh không thể chấp nhận được sự thật đó, cứ nghĩ rằng chờ cô thi đại học ở Bắc Kinh, hai người gần nhau, thường xuyên gặp mặt, anh sẽ dần dần làm hòa với cô.

Thẩm Gia Thụy rất tin vào suy đoán của mình. Cô chia tay quá đột ngột, lý do lại không thuyết phục, ai cũng tưởng cô chỉ hờn dỗi mà thôi, anh là đàn ông, vì vậy anh phải thông cảm cho tâm trạng của bạn gái.

Mãi đến khi biết cô thực sự muốn chia tay, anh mới từ bỏ.

Cô thi đậu đại học như mong muốn, sống vui vẻ ở môi trường mới, quen biết bạn bè mới, cuộc sống vô cùng phong phú. Còn anh cũng cố gắng phấn đấu cho sự nghiệp của mình, có những người bạn cùng chung chí hướng, có những cuộc tình mới.

Chỉ là mối tình đầu thôi mà, có ai lại sống khổ sống sở cả đời chỉ vì chia tay một người? Không ai sống mãi với hồi ức về ai đó.

Thẩm Gia Thụy luôn nghĩ rằng mình rất phóng khoáng trong chuyện tình cảm, nắm được thì buông được, nhưng phản ứng khi gặp lại Ngôn Sơ Âm vào hôm nay như tát mạnh vào mặt anh, nói cho anh biết thật ra anh chưa bao giờ quên được một cô gái, bất kể là đã bao nhiêu năm trôi qua, hẹn hò với bao nhiêu người, anh mãi mãi không thể quên cô!

Sao có thể như vậy chứ? Anh là Thẩm Gia Thụy, là trưởng nhóm ban nhạc Burning nổi tiếng châu Á, chưa bàn đến cả nước, chỉ tính riêng Thượng Hải thôi thì số con gái theo đuổi anh có thể xếp hàng dài từ đây ra bến Thượng Hải, việc gì anh phải nhớ nhung người đã từng vứt mình như vứt rác?

Thẩm Gia Thụy thấy bản thân điên rồi mới có thể có suy nghĩ đó. Chắc chắn là lúc tập nhảy, động tác quá mạnh đã khiến anh bị chấn động, đầu óc không tỉnh táo.

Ngôn Sơ Âm không biết gì về những hỗn loạn trong suy nghĩ của Thẩm Gia Thụy bởi vì não cô cũng đang bị lốc xoáy càn quét, cô không biết nên hạ cửa kính xuống để Thẩm Gia Thụy nhìn thấy mình hay ngồi trong xe giả chết chờ Tiểu Phạm về cứu giá. Nhưng sau đó cô nghĩ cho dù Tiểu Phạm quay lại thì Thẩm Gia Thụy vẫn sẽ đòi xác nhận thân phận của cô rồi mới cho họ đi, đến lúc đó lỡ như anh không thốt nên lời vì quá sốc khi nhìn thấy cô thì e rằng Tiểu Phạm nhận ra quan hệ của họ rồi lại đi nói lung tung, khi đó cô sẽ chết mất xác.

So với lượng fangirl khổng lồ có sức chiến đấu vô cùng hung mãnh, chẳng thà cô đối mặt với Thẩm Gia Thụy còn hơn, dù gì giữa họ cũng được coi là chỗ quen biết, Thẩm Gia Thụy lại sĩ diện, anh ta sẽ không làm gì cô đâu, cùng lắm là cô chịu mất mặt, cho anh ta mặc sức mỉa mai thôi.

Ngôn Sơ Âm đã quyết định xong, một giây trước khi Thẩm Gia Thụy định bỏ đi vì không thấy cô đáp lại, Ngôn Sơ Âm hạ cửa kính xuống, sau đó nhìn thấy gương mặt hoảng hốt như gặp quỷ của đối phương.

Cho dù cô xuất hiện ở đây là việc quá trùng hợp nhưng anh đâu cần bày ra vẻ mặt hoảng sợ đó, cô xấu xí lắm à? Ngôn Sơ Âm mím môi, mười năm không gặp, người này chẳng những bị mù mà gu thẩm mỹ cũng bị lệch lạc, cô đẹp như tiên nữ thế này cơ mà, anh ta sợ cái gì?

Vốn dĩ Ngôn Sơ Âm còn định mỉm cười lịch sự, nhưng bây giờ thì thành ra cười mỉa, “Xin lỗi, tôi ngồi trong xe đợi người, chắc là anh hiểu lầm rồi.”

Thẩm Gia Thụy nheo mắt, nhìn chằm chằm Ngôn Sơ Âm suốt một phút đồng hồ, tựa như khó khăn lắm mới nhận ra cô, hỏi: “Ngôn Sơ Âm?”

Nhớ ra tên cô phải cần thời gian lâu như vậy? Ngôn Sơ Âm không mong chờ anh vẫn còn yêu cô, nhưng cô luôn cảm thấy mình khá đặc biệt, người giỏi giang thường để lại ấn tượng sâu sắc với người khác, ấy thế mà Thẩm Gia Thụy từng hẹn hò với cô lại không nhớ chút gì về cô, điều này khiến Ngôn Sơ Âm bị tự ái.

Sau đó cô nghĩ mấy năm qua anh sống vô cùng thoải mái, thay người yêu như thay áo, mối tình đầu không biết là người yêu cũ thứ bao nhiêu, số lượng quá nhiều, anh nhất thời không nhớ ra cũng là bình thường. Như vậy cũng tốt, nếu cô chẳng là gì đối với Thẩm Gia Thụy, vậy chỉ cần cô an phận, không quấy rầy anh và nữ chính yêu đương, cô sẽ không biến thành vật hy sinh.

Nghĩ thế, Ngôn Sơ Âm tha thứ cho trí nhớ bị lão hóa sớm của Thẩm Gia Thụy, thậm chí còn mong anh bị lão hóa triệt để, tốt nhất là ngày mai quên sạch việc hôm nay hai người gặp nhau, cũng quên luôn anh từng có mối tình đầu!

Ngôn Sơ Âm nhoẻn môi cười, lịch sự chào hỏi: “Là tôi, đã lâu không gặp.”

Cô có ý gì?

Ngôn Sơ Âm không biết bàn tay đang cắm vào túi quần của Thẩm Gia Thụy đã ướt đẫm mồ hôi, hệt như lần đầu nắm tay nhau, hai bàn tay đều ướt đẫm, trời nóng muốn cháy da, nhưng không ai chịu buông tay ra.

Khi đó cô cũng ngẩng đầu nhìn anh như bây giờ, cũng là góc độ này, cũng là gương mặt không son phấn, điều khác biệt duy nhất là ánh mắt cô bây giờ không sáng rỡ như ngày xưa.

Đôi mắt cô tĩnh lặng, có lẽ cô không hề bị ảnh hưởng bởi anh. Nhìn đi, cô cho rằng anh suýt không nhận ra cô nhưng lại không hề cảm thấy khó chịu.

Nhận ra được điều này, đầu anh như bị giội một gáo nước lạnh, trong phút chốc, lồng ngực cũng lạnh thấu xương.

“Ồ.” Thẩm Gia Thụy nhếch môi, giễu cợt: “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”

E rằng cô không hề muốn gặp anh!

Ngôn Sơ Âm không muốn suy đoán hàm nghĩa trong câu nói của Thẩm Gia Thụy, cô nhìn về hướng Tiểu Phạm và Vivi đã rời đi, nhắc nhở: “Tài xế của tôi đi vệ sinh, cậu ấy sắp quay lại rồi…”

Nếu không muốn có scandal với cô thì mau đi đi.

Ngôn Sơ Âm không kỳ lạ như Thẩm Gia Thụy, mặc dù cô nói uyển chuyển nhưng ý tứ rất rõ ràng, Thẩm Gia Thụy vừa nghe liền hiểu, anh hờ hững nhìn Ngôn Sơ Âm rồi xoay người bỏ đi.

Còn không thèm chào tạm biệt, bất lịch sự thế không biết. Ngôn Sơ Âm lườm với cái lưng của Thẩm Gia Thụy, thầm nghĩ chắc chắn là anh đang trách cô làm bóng đèn cản trở anh và nữ chính hẹn hò, nói chuyện với cô mà mặt hầm hầm, làm như cô thiếu nợ anh mấy triệu không bằng.

Ngôn Sơ Âm nhắc nhở vô cùng kịp thời, Thẩm Gia Thụy vừa đi tới cầu thang, Tiểu Phạm liền đi ra khỏi nhà vệ sinh. Anh ta nhìn thấy người vừa đi qua trông rất quen, nhưng cô Ngôn đang sốt ruột chờ mình nên anh ta không nghĩ nhiều mà vội vã đi ra ngoài.

Lúc Tiểu Phạm dời mắt, Thẩm Gia Thụy ngoảnh đầu lại, nhìn bóng dáng của người đàn ông trẻ tuổi rồi hừ một tiếng, không nhìn nữa mà đi thẳng lên cầu thang.