Cô nghĩ chuyện này cứ thế trôi qua rồi.
May mắn thay, ban đầu Đổng Thành là thầy hướng dẫn sinh viên năm nhất, nhưng vì công việc của ông quá bận rộn, nên đã đổi thành giáo viên khác.
Đồng Miểu khẽ thở dài, ít nhất thì bây giờ cô chưa có cách nào chấp nhận được việc Đổng Thành trở thành thầy giáo của mình. Cũng không biết có phải do mưa dầm thấm lâu từ nhỏ hay không, hay là do cô có thiên phú trong việc học tập, cô thích ứng chương trình học ở đại học rất nhanh.
Hơn nữa vì không tham gia câu lạc bộ, cũng không phải tham gia các cuộc thi, nên cô cũng khá rảnh rỗi.
So với cô, Tư Trạm cực khổ hơn nhiều, không những hắn phải duy trì thành tích ở trường đại học, mà hắn còn phải dồn công sức cho công ty nhỏ nữa.
Đây chính là thời điểm bận rộn nhất mấy sinh viên năm hai Từ Phương Hi, thời gian rất ít, vì thế phần lớn công việc đều do Tư Trạm và Trần Đông gánh vác.
Trần Đông suýt quên luôn chơi game là cái gì rồi, ngày nào cũng mở máy tính với vẻ mặt đau khổ, có thời gian rảnh cũng chẳng đụng vào game.
Cậu ta cảm thấy bây giờ chính là món nợ phải trả cho thời cấp ba rực rỡ trước kia.
Đồng Miểu cũng không hề quấy rầy Tư Trạm, mỗi ngày chỉ ăn cùng nhau một bữa cơm, có phim nào hay thì xem cùng nhau.
Đối với hai người mà nói, cứ ở cạnh nhau thì sẽ ảnh hưởng tới hiệu suất học tập.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Có cô ở bên cạnh, Tư Trạm không tài nào tĩnh tâm làm việc được, thỉnh thoảng hắn lại quay sang nhìn cô, nhỏ giọng nỉ non.
Một khi mạch làm bài của cô bị đứt đoạn, cô sẽ cảm thấy chán nản, bởi vì đại học không có không khí học tập như hồi cấp ba.
Cho nên cô không có việc gì làm thì lại đi dạo thư viện, mau chóng hoàn thành các bài tập, sau đó đứng bên ngoài chờ bể bơi mở cửa, dành thời gian đi bơi.
Về sau cảm thấy khó chịu vì bị các sinh viên đi ngang qua nhìn, nên đổi sang chơi tennis.
Ít nhất thì trong mắt các bạn cùng lớp, cô qua môn một cách quá dễ dàng.
Tưởng Ngọc Như đi mua hoa quả ở siêu thị về, thấy Đồng Miểu ngủ say như chết trên giường thì ngẩn người.
Cậu ta nhìn lại đồng hồ trên tay, bây giờ mới 10h thôi, bây giờ cậu ta mới đi thư viện về, liên hoan câu lạc bộ của Trần Khả Khanh vẫn chưa kết thúc, Đồng Miểu đã đi ngủ luôn rồi?
Cậu ta rón rén bỏ hoa quả xuống, cầm lấy sữa rửa mặt và khăn mặt, vào phòng tắm rửa mặt.
Cửa ký túc xá đã có tuổi rồi, mỗi lần đóng mở đều vang lên tiếng kẽo kẹt, mặc dù cậu ta đã cố gắng nhẹ tay, nhưng Đồng Miểu vẫn mơ màng tỉnh dậy.
Cô mông lung mở mắt ra, dụi dụi, cầm điện thoại lên híp mắt xem.
Có mấy tin nhắn Tư Trạm gửi cho cô, cũng không có gì đặc biệt, nói là sẽ cùng với đám Từ Phương Hi thức đêm sửa Powperpoint.
Cô uể oải ngáp một cái, lại trở mình lên giường, không biết giường ở kí túc xá có ma lực gì, chỉ cần leo lên thì không thể mở nổi mắt nữa.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Nhưng lúc cô đang chuẩn bị ngủ, lại nghe thấy tiếng người nói chuyện ở cửa.
“Em chào chị.” Là tiếng của Tưởng Ngọc Như.
“Trần Khả Khanh có ở kí túc không, chị gọi điện cho em ấy nhưng không ai nghe máy.”
“À… hôm nay cậu ấy đi liên hoan phía clb của trường rồi, có lẽ không nghe thấy, chị có chuyện gì không ạ?” Tưởng Ngọc Như đẩy cửa.
Thôi Niệm cười cười: “Cũng không có gì, hội học tập chuẩn bị họp giao lưu kinh nghiệm, người nào có thành tích học kì cao nhất trong số bọn em, thì sẽ lên phát biểu.”
Tưởng Ngọc Như nghĩ ngợi một chút: “À.. nếu nói cao nhất, thì chắc là Đồng Miểu đấy ạ, nhưng em không phải phụ trách lớp nên cũng không biết rõ lắm.”
Nụ cười trên gương mặt Thôi Niệm cứng đờ, xác nhận lại một lần nữa: “Đồng Miểu mà em nói là người lúc trước đến hội học tập phỏng vấn đúng không?”
Tưởng Ngọc Như cười vô tội, cẩn thận trả lời: “Đúng rồi, không thì còn có thể là ai nữa ạ?”
Thôi Niệm ngoài cười nhưng trong lòng không cười, khóe môi méo xệch, sâu xa nói: “Em ấy học giỏi vậy sao.”
Tưởng Ngọc Như nghiêm túc gật đầu: “Đúng là cậu ấy rất giỏi, ngoài học ở lớp ra hình như cũng không thấy cậu ấy học gì, nhưng về cơ bản điểm số đều cao nhất.”
“Haha.” Thôi Niệm nhìn Tường Ngọc Như rồi quay đầu rời đi.
Tường Ngọc Như không hiểu gì vuốt chiếc khăn mặt trên tay, cậu ta không cảm thấy mình nói gì sai với Thôi Niệm, nhưng nhìn biểu cảm của Thôi Niệm rõ ràng chị ta không được vui cho lắm.
Đồng Miểu nằm trên giường, không còn thấy buồn ngủ nữa.
Từ khi nghe tới tên hội học tập, cô đã biết người ở cửa là ai rồi.
Mặc dù cảm thấy Thôi Niệm rất buồn cười, nhưng cô có thể hiểu được sự ghen ghét của Thôi Niệm đối với mình.
Sau khi lên đại học cô mới biết được, viện y học không giống với những chuyên ngành khác, yêu cầu về thành tích rất cao, bởi vì công việc sau này là chữa bệnh cứu người.
Nếu như liên tục rớt tín chỉ 3 lần, sẽ bị đuổi về nhà luôn. Nếu lại rớt tín chỉ nữa, mấy năm học sau đừng mong lấy được bằng tốt nghiệp.
Cho dù ôn lại một lần nhưng chỉ có thể được 60 điểm, ảnh hưởng đến điểm tích lũy chưa nói làm gì, sau này tìm việc làm, có ghi chép học lại thì không thể xin được vào các bệnh viện lớn.
Có thể nói sau khi Đổng Thành cho Thôi Niệm nợ môn, thì xem như là đoạt mất nửa cơ hội sau này của chị ta rồi.
Cô cũng biết, ở những chuyên ngành khác sẽ mắt nhắm mắt mở cho mở phao, cũng cố gắng để cho sinh viên không bị rớt tín.
Nhưng học y không giống vậy, nếu bây giờ bỏ qua thì chính là để lại tai họa ngầm cho sau này.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Cô không cảm thấy Đổng Thành làm sai.
Hội học tập rồi còn hội giao lưu gì đó cô đều không có hứng thú, cô chỉ mong sau này mình và Thôi Niệm không gặp nhau, mọi người đều sống yên ổn, chờ qua một khoảng thời gian nữa, Thôi Niệm đi thực tập rồi, muốn gặp cũng không được.
“Tỉnh dậy rồi à?” Tư Trạm gửi Wechat cho cô.
Đồng Miểu cầm lên, gọi lại cho hắn.
“Anh làm xong Powerpoint rồi à?”
“Vẫn chưa, bên hợp tác vẫn còn do dự, nên đã đẩy kế hoạch ra sau rồi.” Tư Trạm đi đến học đường Thanh Hoa, đám người vừa mới xem biểu diễn xong, vì thế âm thanh không được rõ ràng.
Đồng Miểu cứ tưởng tâm trạng hắn không tốt, lo lắng: “Em ra ngoài gặp anh nhé?”
Tư Trạm sững người, sau đó khẽ nói: “Được, vậy gặp em ở sân thể dục phía đông.”
Đồng Miểu vội vã leo xuống giường, soi gương vỗ vỗ lên mặt.
Cô ngủ rất ngon, trên mặt còn hằn mấy vết đỏ, còn bị vết chiếu lằn, thật sự không đẹp tí nào.
Tưởng Ngọc Như vừa vào phòng, thấy cô xuống giường, chợt thấy ngượng ngùng.
“Cậu…cậu dậy rồi hả?” Thế là chắc đã nghe được đoạn đối thoại ngoài cửa của cậu ta và Thôi Niệm.
Mặc dù cậu ta không nói xấu gì, nhưng mà bàn luận thành tích sau lưng người khác còn bị người đó nghe được, ít nhiều cũng thấy xấu hổ.
Đồng Miểu vội vã đi tìm Tư Trạm, cô vừa mặc chiếc váy liền thân, vừa sửa sang lại mái tóc rối, nói qua loa: “Ừ, mình ra ngoài một chút.”
“À…” Tưởng Ngọc Như trơ mắt nhìn Đồng Miểu chạy ra ngoài, trong lòng không thoải mái lắm.
Cậu ta cứ nghĩ đi nghĩ lại những lời mình nói trước cửa, hình như có vị chua chua.
Cậu ta thừa nhận cậu ta rất hâm mộ Đồng Miểu, sinh viên có thể thi vào trường này, có ai không từng là học sinh xuất sắc của những trường trọng điểm, được các giáo viên cưng chiều.
Nhưng sau khi lên đại học, xung quanh đều là người vô cùng tài giỏi, ưu thế không được rõ ràng nữa.
Cậu ta cũng dần dần cảm nhận được tâm trạng của các bạn học khác hồi cấp ba trước kia.
Bản thân bạn cố gắng nỗ lực học tập, nhưng thành tích cứ nửa vời, mà rõ ràng xung quanh bạn là người không cố gắng nhưng lại luôn luôn giỏi nhất.
Đúng là lạ đời.
Đồng Miểu vội vàng chạy xuống lầu, nương theo ánh sáng đèn đường, đi thẳng tới bãi tập.
Bây giờ vẫn còn sớm, thời tiết mát mẻ, vầng trăng cong cong tỏa ra một vầng sáng mờ nhạt
Trên bãi tập là rất nhiều tiểu đội đang chạy ban đêm, so với lần trước cô đến xem thì náo nhiệt hơn nhiều.
Cô chậm rãi đi qua đường băng, đứng ở bãi cỏ giữa bãi tập.
Bên cạnh có mấy cặp yêu nhau đang tựa vai thì thầm nói chuyện, còn có một đám quây thành vòng tròn chơi trò chơi.
Cô vẫn có thể tìm được vị trí cô viết chữ vào mùa đông đó.
Bây giờ không có tuyết phủ, không có gió lạnh, cũng chẳng có tình cảm giấu kín không dám nói ra.
Cô không kìm được mỉm cười, nhẹ nhàng đá mặt cỏ dưới chân.
Tấm hình kia vẫn còn nằm trong tin của cô, nhưng đến nay cô vẫn không cho bất cứ ai thấy được nó, Tự Trạm cũng không được.
Lúc trước viết tên hai người xuống, cô đã ôm đau nhớ nhung cả đời, ai ngờ được sau mấy tháng, mây mù quang đãng nhường lối cho ánh sáng.
“Nghĩ gì vậy?”
Có cánh tay ôm lấy cô từ phía sau, cô mượn lực tựa vào lồng ngực người đó, sau đó ngửa đầu về đằng sau, ngắm nhìn cằm của hắn.
“Đến nhanh thế.”
Cô đưa tay sờ cằm của Tư Trạm, cằm hắn lún phún râu, hơi đâm vào tay.
“Anh chạy tới đấy, muốn gặp em quá.”
Tư Trạm cúi đầu, cọ cọ vào lòng bàn tay cô, Đồng Miểu hơi ngứa rụt lại.
“Dự án xảy ra chuyện gì hả anh? Thật ra anh không phải vội vậy đâu, anh mới chỉ năm nhất thôi mà.” Đồng Miểu an ủi.
Tư Trạm kéo cô ngồi xuống bãi cỏ, thuận đà ôm lấy eo cô, để cô tựa trên vai mình.
“Chẳng có gì, đối thủ cạnh tranh bên kia ra giá thấp hơn, nên bọn họ do dự.” Tư Trạm chậm rãi nói.
“Đối thủ cạnh tranh là ai vậy?” Đồng Miểu hỏi ngược lại.
Tư Trạm giữ bí mật cười khẽ, nhéo gương mặt nhẵn bóng của cô: “Bất kể là ai, đều không thắng được anh.”
Đồng Miểu rất hiểu Tư Trạm, mỗi một phản ứng của hắn mỗi một cách nói chuyện, cô có thể hiểu được ngay lập tức hàm nghĩa ở phía sau.
“Người đó em cũng biết đúng không?” Khẳng định là có biết, nhưng Tư Trạm không muốn để cô biết.
Tư trạm khựng lại, lập tức giơ tay đầu hàng: “Được rồi được rồi, đã nói không giấu em thì sẽ không giấu em, là nhóm của Mạnh Tĩnh Nông.”
Cái tên này thật sự không còn xa lạ gì, giống như giòi trong xương vậy, lúc nào cũng lởn vởn bên cạnh hai người.
Đồng Miểu nhíu mày: “Anh ta làm sao…”
Quá nửa là do thấy Tư Trạm lập nhóm, muốn phân cao thấp với Tư Trạm, cho nên cũng bắt đầu triển khai, thậm chí còn không để ý tới giá cả, muốn giành lấy dự án của Tư Trạm
“Thôi đừng nói chuyện về cậu ta nữa, lâu lắm rồi anh không được gặp em.” Tư Trạm cúi đầu, áp gần bên mặt Đồng Miểu, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô.
Hơi thở ấm áp phả vào trong tai, xúc cảm của nụ hôn men theo các dây thần kinh truyền ra toàn thân, trong chốc lát Đồng Miểu cảm thấy toàn thân mềm nhũn ra, tựa như đang trầm mình trong suối nước nóng vậy.
“Anh…anh đừng có nói lung tung, rõ ràng hôm nào chúng ta cũng gặp nhau.”
Cô ngượng ngùng dụi vào trong lồng ngực Tư Trạm, ý đồ che dấu đi nhịp tim đang đập mạnh.
Tư Trạm nhỏ giọng tủi thân: “Nhưng thời gian một ngày chúng ta ở bên nhau còn chưa tới 1 tiếng đồng hồ.”
Hắn ngang ngược siết chặt eo Đồng Miểu, không cho cô chạy lung tung.
Giọng hắn tội nghiệp khiến người khác phải đau lòng.
Đồng Miểu thở dài một hơi, nghiêng đầu sang hướng khác, môi Tư Trạm vẫn theo hướng đó hôn xuống.
Cũng phải trách thời khóa biểu của bọn họ quá kì lạ, thời gian hai người lên lớp hoàn toàn giao nhau, muốn cùng nhau tự học rất khó.
Mức độ say đắm cô của Tư Trạm rất cao, lòng chiếm hữu cũng mạnh, thực sự rất khó để đáp ứng việc gặp nhau thường xuyên như hồi học cấp 3 trong thời điểm ai cũng bận rộn như bây giờ.
“Tới kỳ nghỉ, chúng mình sẽ cùng tới thăm Khương Dao.” Đồng Miểu nháy mắt, nhẹ nhàng dỗ dành hắn.
Tư Trạm “hừ” một tiếng: “Chờ đến khi nào nghỉ anh muốn tìm cái đảo giấu em đi, chứ ai muốn đi thăm cậu ta chứ.”