Mối Tình Đầu - Chu Nguyên

Chương 55




Đồ đạc trong thư phòng đã bị Lâm Yến Thù cất đi, anh không nhắc đến dù chỉ nửa lời, làm bộ chẳng có chuyện gì xảy ra.

Anh treo tất cả ảnh lên tường, trang trí theo phong cách của các gia đình bình thường, hơi rườm rà nhưng tương đối ấm áp.

Cơm nước xong xuôi Giang Ninh cũng vào hỗ trợ.

Tấm cuối cùng được treo lên, đúng lúc này bên ngoài vọng đến tiếng mở cửa. Hai người quay đầu, bốn mắt nhìn nhau.

Lâm Yến Thù cất búa, bê thang ra ngoài thì thấy mẹ vợ đóng cửa bước vào. Bà mang theo 2 túi đồ ăn, đang đứng thay giày.

Lâm Mộc Mộc uể oải đứng dậy, tư thái lười biếng, ỏn à ỏn ẻn kêu lên hai tiếng, vểnh đuôi chạy tới.

“Người bà bụi lắm, chờ bà đổi bộ quần áo sạch sẽ ôm con.” Bà Giang ngồi xuống cưng chiều xoa xoa đầu Lâm Mộc Mộc.

“Mẹ? Sao mẹ đã về rồi?” Lâm Yến Thù đặt thang xuống.

“Bên kia cũng chẳng có việc gì, nên mẹ về sớm, tiện thể tạt qua siêu thị mua ít đồ ăn. Trưa nay nhà mình ăn sườn xào chua ngọt.” Bà Giang cởi áo khoác, bước vào phòng khách, từ tốn hỏi: “Ninh Ninh dậy chưa?”

Thấy Giang Ninh từ phòng ngủ đi ra, bà dịu dàng nở nụ cười: “Con ăn sáng chưa?”

“Con ăn rồi.”

Lâm Yến Thù đi tới xách giúp bà hai túi đầy đồ ăn, đặt vào bệ bếp, “Đồ nặng thế này lần sau mẹ cứ gọi con xuống xách.”

“Làm gì đến mức ấy. Mẹ cũng chưa phải bà lão 70, 80 tuổi, sức khoẻ vẫn còn tốt.”

Bà Giang bỏ các nguyên liệu nấu ăn ra, đặt lên trên bàn bếp, cất những đồ cần để đông lạnh vào tủ. Bà còn mua thêm một hộp hạt dẻ rang đường và mứt mơ. Lâm Yến Thù rửa tay sạch sẽ, bốc một viên mứt bỏ vào miệng, vừa ăn vừa thuận tay đút cho vợ.

“Mẹ! Cái này ngon ghê.”

Vị mứt chua đến mức hàng mày của Giang Ninh nhíu chặt lại, từ trước đến giờ cô vốn không ăn được đồ chua.

“Con thích là được. Bên khu phố cổ có một nhà làm mứt ngon cực kỳ, mẹ tiện đường lại tạt qua mua một ít. Ninh Ninh không thích ăn đồ ăn vặt, chỉ có mỗi mình mẹ ăn.” Bà Giang bắt đầu rửa nguyên liệu nấu ăn, càm ràm cô con gái: “Con bé này là chúa biếng ăn. Cái gì cũng không thích.”

“Da mặt cô ấy mỏng, ngại không dám nói thôi mẹ ạ.” Lâm Yến Thù vòng tay ra sau, khẽ cọ xát lòng bàn tay Giang Ninh, khẽ cười: “Đúng không? Bác sĩ Giang?”

Mặt Giang Ninh hơi nóng lên, hắng giọng, giả vờ không để ý hỏi: “Mẹ trưa nay mình ăn gì.”

“Tôm rang, cá hấp, cua ngâm tương, sườn xào chua ngọt. Vẫn còn chút thịt mẹ định làm sủi cảo.”

“Nhiều món thế ạ?” Giang Ninh nghe tên các nguyên liệu đã cảm thấy quy trình chế biến phức tạp, lâu la, hơi nhăn mày: “Làm mệt lắm.”

“Nhiều gì. Bình thường ngày thứ hai sau khi kết hôn đều phải chuẩn bị tiệc. Có mấy món đâu? Sủi cảo thì nhất định phải ăn. Đây là truyền thống. Không mệt chút nào, mẹ rất vui, cũng rất muốn làm.”

Lâm Yến Thù đứng bên cạnh nhìn một hồi, lại lấy một miếng mứt mơ bỏ vào miệng, sau đó xoay người bê thang cất đi.

“Bên bà ngoại sao rồi?” Giang Ninh không nhịn được, vẫn hỏi: “Tình hình thế nào ạ?”

“Mẹ chẳng muốn quan tâm. Còn nói muốn kiện tụng gì đó, mẹ đang nghĩ không biết bà con có cố được đến ngày kết thúc kiện cáo hay không.” Bà Giang thở dài, giọng nói đè xuống rất thấp: “Buổi sáng mẹ có qua đó, trên giường bà phải nói là cái gì cũng có hết, mùi hôi thối ngập ngụa trong phòng. Con đừng nói với Yến Thù, nhà chúng ta gặp chuyện xui xẻo này mẹ không muốn làm phiền đến con rể bận tâm. Đây cũng coi như bài học, để mẹ thấy rõ những người chị, người em kia là thứ cầm thú gì.”

“Vậy cuối cùng giải quyết thế nào ạ?”

“Theo ý mẹ, căn nhà của bà con tốt nhất cứ bán đi. Mẹ sẽ chịu một nửa khoản tiền sửa chữa, trang trí phòng cho bà. Số tiền bán nhà dùng để thuê bảo mẫu. Nếu không đủ, bốn anh chị em mỗi người chịu 1 phần. Nhà trước kia đã cho cậu con, thì giờ cậu phải có trách nhiệm lo chỗ ở cho bà.”

“Họ đồng ý?”

“Đương nhiên không. Đang nháo một trận om sòm.” Bà Giang nói, “Nháo thì nháo thôi, cả nhà đó nào có ai là quả hồng mềm. Mẹ cũng không tính là kẻ vô nhân tính, mẹ đã hầu hạ, chăm lo cho bà nhiều năm như thế, không đem bà ngoại con ném đến xó xỉnh lãnh lẹo nào đó để mặc bà chết rét đã là có tình người lắm rồi. Nào giống những người đó đối xử với con gái của mẹ. Mẹ chỉ làm đến thế, dù gì cũng đã cạn tình cạn nghĩa rồi.”

Mỗi lần nhà Giang Ninh làm sủi cảo đều là cô cán bộ, mẹ gói bánh. Bà Giang gói bánh rất nhanh, vừa nhanh vừa đẹp, hôm nay lại có thêm Lâm

Yến Thù giúp sức. Bình thường ngón tay Lâm Yến Thù tương đối linh hoạt, nhưng có vẻ điều này không áp dụng được với việc gói sủi cảo. Đương nhiên Giang Ninh cũng chẳng khá hơn là bao, mấy chiếc bánh cô tự gói đều xiêu xiêu vẹo vẹo, không ra hình thù gì. Cuối cùng Giang Ninh tự biết thân biết phận tiếp tục công cuộc cán bột.

Đúng là xấu không nhìn nổi.

Lâm Yến Thù đứng bên cạnh cô, gói xong cái sủi cảo cuối cùng, còn đùa dai điểm một ít bột lên mũi Giang Ninh.

Đúng là nhóc quỷ ấu trĩ.

Giang Ninh buôn chày cán bột xuống, quay đầu úp hai bàn tay đầy bột lên mặt Lâm Yến Thù.

Bà Giang chấn kinh, đây là lần đầu tiên bà thấy Giang Ninh có những hành động ngây ngô, trẻ con như thế.

Trước lễ cưới, bà có tán gẫu với con rể về con gái mình. Yến Thù nói thằng bé thích Giang Ninh không phải vì sự lạnh lùng của con bà, mà vì Giang Ninh là một cô gái có trái tim vô cùng dịu dàng và bao dung. Chỉ là không có cảm giác an toàn nên luôn cố ngụy trang thành một con nhím, đó cũng là cách Giang Ninh tự bảo vệ bản thân.

Lâm Yến Thù rất hiểu Giang Ninh.

Thằng bé hiệu những nỗi sợ thầm kín, những tổn thương không bao giờ giãi bày của con gái bà.

Phải yêu thương và quan tâm nhiều biết nhường nào mới thấu hiểu một người đến thế.

Trái tim của chúng ta, phải gặp đúng người biết trân trọng nó. Không gặp được người hiểu mình, tôn trọng mình vậy thì dù có bỏ ra bao nhiêu tình cảm cũng giống ném xuống cho chó ăn mà thôi. Tựa như tình cảm bà giành cho mẹ vậy, hết lòng vì người khác, nhưng tấm chân tình ấy chẳng khác nào vất cho chó ăn. Nhìn mẹ mình khi về già chật vật, khổ sở như thế, đứa con nào có thể không thương, nhưng trên miệng, trong tim người kia chỉ tâm tâm niệm niệm đứa con trai bảo bối. Bà Giang đột nhiên nhận ra những việc mình làm quả thực vô nghĩa.

Bà cả đời đi cầu xin tình cảm mà không được. Chạy theo lấy lòng người khác mà chẳng nhận dược hồi đáp xứng đáng.

Ngày bé bà Giang không được cha mẹ yêu thương, chiều chuộng, càng không có lại càng khát cầu. Trong nhà trừ đứa em trai và chị cả là chiếm được tình cảm của ba mẹ, còn những đứa con khác chỉ là dư thừa, không đáng quan tâm. Chị cả là con gái đầu lòng, em trai là con trai độc nhất. Cơ hội được cắp sách đến trường cũng nhường cho em trai, trong nhà có gì ngon đều để dành cho em trai.

Khi ấy bà rất giận ba mẹ, hận gia đình của chính mình. Thứ cảm xúc hận thù ấy rất phức tạp, trực tiếp ảnh hưởng đến mọi quyết định trong đời bà sau này.

Sau khi lớn lên gặp ba Giang Ninh, bởi vì tình yêu bồng bột tuổi thiếu niên lại thêm lời dụ ngon, dỗ ngọt bà lập tức mềm lòng. 3 năm sau khi kết hôn với ba Giang Ninh hai người đã chẳng còn chút tình cảm nào. Giữa bọn họ không có tình yêu thương chân chính, chỉ là thứ cảm xúc vụt qua rồi vụt tắt, 3 năm chúng sống bà đã nhìn rõ bộ mặt thật của người đàn ông tệ bạc kia.

Trong ranh giới ly hôn, nhưng bà vẫn không nỡ lòng từ bỏ. Đó là ngôi nhà duy nhất của bà, bà đã cố gắng vun đắp, xây dựng, chịu đựng, nhún nhường, nhưng cuối cùng vẫn là đổ vỡ, trắng tay.

Bà trở lại Tân Thành, bà đối xử tốt với mẹ ruột. Bà nghĩ một ngày nào đó mẹ bà sẽ hối hận, sẽ ohast hiện ra bà là người con có thể dựa dẫm vào nhất. Trên thực tế, mẹ bà vĩnh viễn chưa bao giờ hối hận.

Không yêu cho nên không trân trọng, chẳng để tâm. Bà Giang nỗ lực càng nhiều, mẹ bà càng không cảm thấy sự cố gắng đó, chỉ cho rằng mình có uy, năm đó quyết định như vậy là đúng đắn. Dạy dỗ con gái vào khuôn phép, có thể bòn rút của con gái, đem cho con trai vàng, con trai bạc nhà mình, mà con gái chẳng dám ho he nửa lời.

Từ xưa đến nay chưa từng có ai con bà là một con người cần được tôn trọng, cần được yêu thương.

Bà đã mạnh mẽ chống chọi cả đời, dùng cả đời để tranh giành, cuối cùng cũng chỉ giành được sự cô đơn, tuyệt vọng.

Bà Giang khẽ cười, đem sủi cảo bỏ vào nồi, hơi nóng bốc lên che đi ánh sáng nơi đáy mắt, nụ cười của bà càng sâu hơn.

Con gái đã lập gia đình, mời bà đến ở cùng. Con rể còn để bà tự chọn phong cách trang trí nội thất mình thích. Ban đầu bà từ chối, vì nghĩ rằng dù sao

mình cũng chỉ là một người khác, cần gì phải quan tâm căn nhà không phải của mình.

Lâm Yến Thù nói, đây là nhà của bà. Bà thích trang trí thế nào vậy thì sẽ làm như thế.

Đây là nhà của ba người, do ba người làm chủ.

Ngôi nhà thực sự, ra bà có thể tự mình quyết định việc bày trí, sửa sang theo ý mình. Bà thích mua đồ gì, thích căn nhà có dáng vẻ thế nào, tất cả đều phụ thuộc vào mong muốn của bà.

Bà --- khi về già, cuối cùng cũng có được căn nhà của riêng mình. Đã đủ rồi. Cuộc đời chẳng còn gì tiếc nuối.

Một tuần sau đó, bà ngoại Giang Ninh qua đời.

Vì muốn tranh nhà, cậu Giang Ninh đuổi thẳng cổ hai dì ra ngoài, cố chấp nhận chăm sóc bà, cuối cùng chăm cho một người sống sờ sờ cứ thế chết đi.

Buổi sáng, Lâm Yến Thù và Giang Ninh rời giường, đang chuẩn bị sắp sửa đi làm thì bà Giang hoảng hốt từ trong phòng chạy ra, mặt cắt không còn giọt máu. Giang Ninh vội vàng kéo mẹ lại: “ Sao thế mẹ?”

“Bà ngoại mất?”

“Chuyện gì vậy mẹ?” Lâm Yến Thù khoác áo, cầm theo chìa khóa xe nói: “Giờ bà đang ở viện hay ở nhà?”

“Ở nhà.” Bà Giang cầm điện thoại di động, run rẩy ấn số.

Giang Ninh cầm áo khoác lông đến khoác lên vai mẹ, từ tốn an ủi: “Mẹ bình tĩnh. Đừng sợ, con qua đó với mẹ.”

7 giờ sáng bà ngoại được phát hiện ngã từ trên giường xuống, nằm sấp cạnh xe lăn, đã hoàn toàn tắt thở, không hề gọi 120. Cậu của Giang Ninh không gọi.

Thời điểm Lâm Yến Thù đưa 2 mẹ con Giang Ninh đến, bác cả và cậu đang cãi nhau om sòm, không ngừng dùng những lời lẽ độc địa sỉ nhục đối phương.

“Mẹ bị mày hại chết!” Bác cả hét lên, “Mày không muốn bỏ tiền nuôi mẹ nên hại chết mẹ chứ gì! Lòng dạ mày sao lại độc ác, vô nhân tính như thế!”

Trước đó gia đình ba chị em họ vô cùng hòa thuận, tương thân tương ái. Bởi có bà Giang vô tư, thành thật, chăm sóc mẹ già không nề hà, kêu ca. Sau này bà Giang bỏ mặc không quản, ảnh hưởng đến lợi ích của ba chị em nhà họ.

Cứ như vậy ba gia đình vì vài đồng tư lợi bắt đầu cắn xé, rèm pha lẫn nhau.

Nhiệt độ trong nhà rất thấp, Lâm Yến Thù lách qua đám đông ầm ĩ, đi vào bên trong ngủ của bà ngoại. Phòng khách chật kín người, đây vốn là một đại gia đình. Mẹ bà Giang sinh được ba cô con gái và một cậu con trai.

“Em sợ thì đợi ở ngoài.” Lâm Yến Thù giữ bả vai Giang Ninh, nhỏ nhẹ nói: “Để anh vào xem tình hình, ở đây không có máy sưởi. Lạnh lắm.”

“Trong phòng lạnh đến khác thường! Cư xá cắt điện sao? Hay máy sưởi không hoạt động?” Giang Ninh nhíu mày, nhìn quanh bốn phía. Đám người trong phòng khách chằm chằm nhìn theo bóng cô và Lâm Yến Thù, ánh mắt dửng dưng, lãnh đạm, đầy soi mói.

Bà ngoại nằm trên giường, cổ nghiêng một góc không bình thường chút nào.

Bà Giang vừa vào đến nơi chân lập tức mềm nhũn, Giang Ninh vội vàng kéo mẹ ra ngoài, bà nửa quỳ nửa ngồi bệt xuống sàn ôm mặt khóc nức nở.

Giang Ninh giương mắt nhìn lâm Yến thù, trao đổi với anh bằng khẩu hình miệng: “Vết thương ở cổ có hơi kỳ quái.”

Tiếng cãi nhau ầm ĩ đinh tai nhức óc, nhưng hai người vẫn có thể hiểu được đối phương đang muốn nói gì.

Lâm Yến Thù gật đầu với Giang Ninh tỏ vẻ đã hiểu, lập tức rút điện thoại trong túi quần ra gọi điện. Anh đi đến bên cửa sổ, liếc nhìn hiện trường xung quanh. Lâm Yến Thù bắt đầu vào trạng thái phá án. Nhiệt độ trong phòng so với phòng khách thấp hơn rất nhiều. Anh đảo mắt nhìn một lượt thi thể bà lão, muốn lại gần xem kỹ vết tích kỳ quặc trên cổ. Mợ ngồi bên ngoài nhác thấy lập tức nghiêm nghị quát: “Không được đụng vào, anh chỉ là cháu chắt sao có thể đụng chạm linh tinh vào người đã mất?”

Lâm Yến Thù quay đầu lại, lúc Lâm Yến Thù không cười mang theo thứ khí thế áp bách, lạnh lùng. Cả nhà họ đều có hơi sợ con rể nhà dì ba, bà mợ thấy Lâm Yến Thù lườm lại hơi rụt cổ, cố phô trương thanh thế sẵng giọng nói: “Không biết trên dưới.”

Cháu chắt quả thực không thể động vào, vậy cảnh sát phá án thì có thể chứ?

Lâm Yến Thù đứng thẳng dậy, từ tốn nói với đầu dây bên kia: “Khu chung cư mới ở Nam Thành có khả năng đã xảy ra một vụ án mạng, cử người tới đây…”

“Án mạng? Anh đang nói linh tinh gì vậy?” Mợ tư nhào đến muốn đẩy Lâm Yến Thù ra ngoài, Giang Ninh nhanh tay lẹ mắt bắt lấy tay bà, dùng một chiêu đơn giản khống chế mợ tư, khóa tay bà ra sau, đè lên tường.

Lâm Yến Thù không ngờ thân thủ của Giang Ninh lại tốt đến thế, anh dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo quét một vòng những người có mặt tại phòng khách.

Tất thảy chỉ dám ngồi im như tượng từ đầu chí cuối, chẳng dám ho he một lời. Mặc mợ tư gào thét, chửi bới, Lâm Yến Thù vẫn bình tĩnh phân phó cấp dưới: “Sắp xếp thêm cả đội pháp y đến.”

Mặc dù cậu tư ác độc, ích kỷ, nhưng Giang Ninh không ngờ ông ta lại táng tận lương tâm đến thế.

Quả thực cái chết của bà ngoại có nhiều điểm khả nghi. Bản án do đồng nghiệp của Lâm Yến Thù phụ trách, có vẻ vụ án không quá khó khăn, chỉ một thời gian chứng cứ đã được tập hợp hoàn chỉnh. Kết quả xét nghiệm tử thi và hiện trường chứng minh cậu của Giang Ninh là nghi phạm gây ra cái chết của bà.

Sau hai ngày thẩm vấn cuối cùng cũng có kết quả. Ông ta vì muốn chiếm đoạt tiền và căn nhà của bà ngoại, nhưng lại không muốn chăm sóc mẹ già. Vì tư lợi, ích kỷ, tham lam, lão ta cảm thấy người mẹ kia sống cũng chỉ làm khổ mình, chẳng bằng chết quách đi càng sớm càng tốt, vì thế đã nhẫn tâm xuống tay, dàn dựng hiện trường như một tai nạn do bất cẩn.

Cả đêm lão ta mở cửa sổ. Tân Thành mùa đông nhiệt độ xuống đến âm mười mấy độ. Mở cửa suốt đêm, bà lão bị lạnh theo phản xạ muốn gọi con trai đóng cửa sổ lại, sau đó từ trên giường ngã xuống đất gãy cổ.

Bà bám vào xe lăn, cố sức cầu cứu nhưng không được, cứ thế tắt thở trong cô quạnh. Con trai cục cưng của bà chẳng những không cứu bà, còn là chủ mưu đứng sau.

Con trai của bà ngủ ngay bên phòng sát vách, mở máy sưởi ấm áp, vùi mình trong chăn ấm đệm êm. Sáng hôm sau, cậu phát hiện bà ngoại đã chết, không nhanh không chậm đóng cửa sổ, chờ cho phòng ấm lên mới thông báo cho anh chị đến lo chuyện hậu sự.

Bà lão không may ngã mà qua đời cũng là chuyện hết sức bình thường, lão ta cảm thấy không ai có thể nhìn ra được. Nhưng cậu lại quên mất, nhà đứa cháu gái Giang Ninh có một cảnh sát, còn là cảnh sát hình sự xuất sắc của cục điều tra tội phạm Tân Thành.

Đến cùng hậu sự vẫn do bà Giang Mai lo liệu, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, Giang Ninh không muốn đôi co vài đồng bạc với đám người nhà kia, chỉ mong mau chóng kết thúc chuyện này.

Sau khi mọi việc được giải quyết xong, họ sẽ hoàn toàn có thể cắt đứt quan hệ. Cô không thiếu tiền, càng không muốn mẹ mình vì chuyện không đáng mà tủi thân. Kết quả cô còn chưa kịp thanh toán, Lâm Yến Thù đã lo liệu mọi chuyện đâu vào đó.

Anh làm việc thành thục, ổn trọng, rõ ràng, rành mạch, vô cùng đáng tin cậy. Không cần Giang Ninh nhúng tay, anh cũng dễ dàng xử lý ổn thỏa.

Bởi vì liên quan đến án mạng, cho nên thời gian hạ táng bắt buộc phải kéo dài, đến tận ngày thứ 7 sau khi bà lão qua đời mới được hạ táng.

Giang Ninh bận bịu cả ngày ở bệnh viện, hôm sau xin nghỉ nửa ngày để tổ chức tang lễ cho bà ngoại.

Phòng tang lễ vô cùng yên ắng, trầm mặc, cả nhà cậu đều không có mặt. Có người đang trong tủ trả giá cho tội ác của bản thân, có người chẳng còn mặt mũi đến dự, cũng không muốn đến. Ba chị em gái cũng chỉ im lặng hoàn thành thủ tục mai táng, không khóc cũng không náo.

Các bà chẳng có khúc mắc gì để tranh cãi, cũng chẳng có lợi ích gì để chia chác.

Giang Ninh đỡ vai mẹ, bà Giang đứng trước bia mộ thất thần hồi lâu. Đối với người bà này, Giang Ninh đã chẳng có mấy tình cảm. Ký ức đầu tiên của cô về bà ngoại là lúc 5 tuổi, mẹ cô muốn ly hôn với người đàn ông kia. Đúng 30, giáp tết về đến Tân Thành.

Bà Giang khi đó mang theo rất nhiều quà cáp trở về, bà ngoại đon đả nhận quà, sau đó mỉa mai nói ẩn ý rằng con gái đã gả ra ngoài thì không nên trở về nhà ăn tết. Tết nguyên đán năm đó cô và bà Giang đón năm mới tại nhà nghỉ, đêm ấy mẹ cô ôm gối khóc suốt đêm. Đến tận giờ Giang Ninh vẫn nhớ mãi.

Với Giang Ninh mà nói, bà ngoại chỉ là một người hoàn toàn xa lạ.

Giọng bà Giang rất thấp: “Trở về thôi. Mấy ngày nay các con vất vả nhiều rồi, đặc biệt là Yến Thù, khổ thân con rể, bận trước bận sau, lo đủ thứ việc.”

“Đây là việc con phải làm.” Lâm Yến Thù mặc áo khoác màu đen, chân dài, khí chất lạnh lùng. Anh đứng bên cạnh hai người phụ nữ, nghe mẹ vợ nói muốn trở về, anh lập tức vươn tay đỡ mẹ vợ, đồng thời nắm lấy bàn tay Giang Ninh. Lòng bàn tay anh có chút thô ráp nhưng vô cùng ấm áp to lớn, bao trọn bàn tay cô: “Chậm chút, cẩn thận đường trơn.”

Mấy ngày nay hoàn toàn hút cạn sức lực của bà Giang, vừa về đến nhà bà lập tức về phòng ngủ thiếp đi.

Trần ai lạc địa, bà thật sự mệt mỏi.

Giang Ninh ngồi trong phòng ngủ của mẹ hồi lâu mới đi ra ngoài, Lâm Yến Thù đang bưng mấy đĩa thức ăn nóng hôi hổi đặt lên bàn, dịu dàng bảo cô: “Đến đây. Ăn chút gì đi. Ăn xong xem cũng nên đi ngủ. Mệt mỏi cả ngày rồi.”

Buổi chiếu ánh nắng rất đẹp, từng sợi vàng óng ả xuyên qua cửa sổ sát đất, trải dài trên tấm thảm dày trong phòng, phủ lên thân thể người đàn ông trước mặt. Thân hình anh cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, đĩnh đạc, mỗi khi anh nở nụ cười, ánh mắt thâm thúy, dịu dàng tựa nắng xuân ấm áp.

Đây là chồng của Giang Ninh.

Mùi thức ăn thơm ngào ngạt lan tỏa trong không gian, Giang Ninh cảm thấy dường như mình lại càng yêu người đàn ông này nhiều thêm đôi chút. Nhiều đến mức không biết phải lấy gì đong đếm. Cô rất thích Lâm Yến Thù, thích đến hết đời này vẫn không hết thích.

Cô đi qua ôm lấy eo anh, cả người nằm gọn trong lồng ngực anh, “Anh vất vả rồi. Cảm ơn anh.” Cô nhấp môi dưới: “Ông xã.”

Lâm Yến Thù ôm siết lấy cô, cúi đầu hôn lên môi Giang Ninh, giọng nói trầm ấm đầy ý cười: “Đừng khách sáo, Lâm phu nhân. Chuyện nhà chúng ta ông xã phu nhân lo toan là đương nhiên. Ăn mì đi, ăn lúc còn nóng mới ngon.”

Giang Ninh khẽ vuốt ve sống lưng anh, chỉ muốn nằm trong lồng ngực ấm êm này, hiện tại cô chẳng thiết tha ăn uống gì cả, chỉ muốn ăn Lâm Yến Thù. Nhưng lại ngại không dám nói ra, hai người đã lâu không làm chuyện đó, gần đây công việc bề bộn muốn chết.

“Làm gì thế?” Lâm Yến Thù thấy vợ không chịu động đậy, cố chấp nằm lười trong lòng mình, bèn cúi đầu, hai chóp mũi chạm nhau, anh dịu dàng hôn lên mắt cô: “Bác sĩ Giang, lại làm nũng không chịu ăn cơm sao?”

Cưới xong có rất nhiều sự thay đổi. Giang Ninh càng ngày càng ỷ lại vào anh. Thi thoảng cũng sẽ làm nũng, Lâm Yến Thù hoài nghi kỹ thuật làm nũng của Lâm phu nhân là được Lâm Mộc Mộc chân truyền, hơn nữa trò còn giỏi hơn thầy, chiêu trò so với Lâm Mộc Mộc cao thủ hơn nhiều.

Ngày nào cũng khiến anh đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Tay Giang Ninh thò vào trong cổ áo anh, khẽ thì thầm: “Ừ. Không ăn nữa.”

“Không ăn thì không có sức làm… sống.” Bởi vì 2 tiếng “ông xã” mà Lâm Yến Thù cũng có chút động tình. Anh cố đè nén dục vọng. Đêm qua cô đã phải trực cả đêm, sáng nay lại đến tham gia tang lễ của bà ngoài nửa ngày. Không ăn gì mà trực tiếp ‘vào trận’ chỉ sợ Giang Ninh nửa đường kêu dừng, “Ngoan ngoãn ăn cơm đi.”

Cô gái này thật biết hành hạ anh.

Giang Ninh ăn hết nửa bát là dừng, hai người cùng dọn dẹp bát đũa sạch sẽ, sau đó cực kỳ có ý tứ trở về phòng ngủ, nhốt Lâm Mộc Mộc ngoài phòng khách, cẩn thận khóa trái cửa.

Cơn mưa hôn mãnh liệt rơi xuống, quần áo vứt tứ tung. Hai người tắm rửa xong, trực tiếp làm một hiệp trong nhà tắm. Lần nữa diễn ra tại giường ngủ. Giang Ninh có vẻ không giống mọi lần, cực kỳ kích thích.

Kết thúc, cô tựa vào lồng ngực Lâm Yến Thù, hôn lên cổ anh, còn không quên trồng thêm mấy trái dâu ở xương quai xanh của ông xã.

Kỹ thuật trồng dâu của bác sĩ Giang rất tốt, đã trồng là trồng một hàng dài, tha hồ thu hoạch.

“Chờ em xong lần thi thăng cấp này, chúng ta sinh con đi.”

Hàng mi Lâm Yến Thù ẩm ướt, hô hấp nóng rực, đáy mắt sâu hun hút chăm chú nhìn Giang Ninh. Ước chừng một phút sau, anh xoay người đè cô dưới thân, dịu dàng hôn lên môi cô, thấp giọng thì thầm: “Được.”