Mối Tình Đầu - Chu Nguyên

Chương 46: Cầu Hôn




Chuyến du lịch suối nước nóng dự kiến của Giang Ninh hoàn toàn thất bại. Lâm Yến Thù quay cuồng trong công việc, cô cũng bận bịu tối ngày. Tranh thủ được hai ngày rảnh rỗi, sau khi bệnh viện lắp đặt xong thiết bị kiểm tra, Giang Ninh lại lao vào núi công việc như ngày thường.

Bận đến mức ngay cả đăng ký kết hôn cũng không có thời gian đi làm.

Ngày đó cô và Lâm Yến Thù đã thống nhất hôm sau cả hai sẽ cùng đi làm đăng ký kết hôn, ngờ đâu công việc ập đến, Lâm Yến Thù sáng sớm đã bị gọi đi, chuyện này cứ vậy bị lãng quên.

Sau lần đó, không ai nhắc lại chuyện này nữa. Một phần vì không tìm thấy thời điểm thích hợp, một phần vì đã mất đi dũng khí, Giang Ninh hệt như một chú ốc sên lại thu mình vào trong vỏ.

Căn hộ của Lâm Yến Thù đang được trang hoàng, xây sửa lại, gần đây anh vẫn luôn ở nhà Giang ninh.

Hai người ở cùng nhau dưới một mái nhà nhưng thời gian gặp mặt lại không nhiều.

Họ đều bận rộn.

Bước vào tháng 11, Lâm Yến Thù đi công tác.

Thời gian có thể gặp mặt nhau cũng chẳng còn, Giang Ninh không biết nên nói gì, thời điểm cô đi tìm Lâm Yến Thù, Giang Ninh hiểu rõ nghề nghiệp này của anh vô cùng bận rộn, nhưng Lâm Yến Thù, vì sao anh không chủ động tìm cô.

Anh đã tháo bột, quá trình hồi phục sau chấn thương không tệ, có thể lập tức kết thúc kỳ nghỉ phép, trở về đi làm. Là cảnh sát hình sự, gặp phải các vụ án lớn đều bận bịu tối mắt tối mũi, đây là việc bất khả kháng.

Ngày 11.11 Giang Ninh dành cả ngày tất bật trong phòng phẫu thuật. Lúc ăn cơm tối thấy có người phát bao lì xì trong group khoa, tuyên bố đã thoát kiếp FA cô mới để ý hôm nay là ngày lễ độc thân.

(*) Ngày độc thân 11.11 (hay còn gọi Single"s Day) là ngày lễ tự phát xuất hiện đầu tiên ở Trung Quốc. Ngày độc thân 11.11 xuất hiện đầu tiên ở Trung Quốc, do được giới trẻ hưởng ứng nên nhanh chóng lan ra toàn châu Á và hiện nay toàn thế giới, trở thành ngày quốc tế độc thân không chính thức.

“11/11 bị đám người ở chỗ này biến thành ngày lễ tình nhân luôn rồi.” Từ Miểu đứng một bên vừa tranh hồng bao, vừa than thở: “Bác sĩ Giang, vị kia nhà cô hôm nay có chuẩn bị bất ngờ thú vị nào cho cô không?”

“Anh Từ bị thồn cơm chó con chưa đủ sao?” Hoàng Yến vừa cười vừa đi tới tới ôm bả vai Từ Miểu, cô ấy vừa cúi xuống, Từ Miểu đã vội vã đứng lên, hất tay Hoàng Yến ra, “Hay là anh với em đến với nhau luôn đi, mình cùng thoát FA.”

Từ Miểu “Xuỳ” một tiếng, dò xét Hoàng Yến một lượt từ trên xuống dưới: “Em á? Thôi. Cho xin.”

“Hai người thật ra thích hợp phết đấy, có thể sáng đưa chiều đón, đúng với tiêu chuẩn bạn trai gương mẫu mà anh Từ đề ra.” Lý Hằng Vũ từ phòng vô trùng bước ra, vừa cười vừa trêu chọc: “Bác sĩ và y tá, lại còn cùng một phòng, buổi sáng có thể đưa nàng đi làm, buổi tối có thể đón nàng về nhà. Càng nghĩ càng thấy sinh ra để dành cho nhau.”

“Biến.” Từ Miểu đá Lý Hằng Vũ một đá, tay vẫn không ngơi nghỉ tranh bao lì xì.

“Hoàng Yến gắp một quả trứng muối hấp bỏ vào trong chén của Từ Miểu, cười hì hì nói: “Đợi anh thêm 1 tháng nữa, nếu như anh không chịu đầu hàng em sẽ đi tìm người khác thích hợp hơn.”

“Nhanh đi tìm người nào đủ sức chịu đựng em đi.” Tử Miểng cắn một miếng hết quả trứng muối hấp.

Hoàng Yến cầm tập văn kiện bên gõ vào đầu anh: “Hứ. Ai mà thèm anh.”

Giang Ninh lướt nhìn Wechat của Lâm Yến Thù. Từ sáng đến giờ anh chẳng có động tĩnh gì, trong lòng cô có hơi hụt hẫng. Cô vẫn cảm thấy mình là kiểu người không chú trọng mấy ngày lễ, ngày kỷ niệm, trong thời gian yêu đương cũng không thích làm nũng, ỷ lại vào đối phương quá nhiều. Giang Ninh là kiểu người lý trí, cô biết mình muốn gì.

Nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn cảm thấy có hơi cô đơn, buồn phiền.

Cô có thể trả khoản thanh toán còn lại của chiếc nhẫn, Giang Ninh vừa ăn tối vừa mở điện thoại ra chuyển tiền. Bên cạnh Lý Hằng Vũ và Từ Miểu vẫn đang hào hứng ngồi nói chuyện phiếm.

“Hoàng Yến đang ám chỉ với anh đó, anh nhìn lại bản thân xem phản ứng như thế là ý gì? Sao không suy nghĩ kỹ một chút?” Lý Hằng Vũ mở hộp cơm, ấn điện thoại gọi cho bạn gái, giả giọng cute, nheo nhéo nói: “Baby, anh mua quà cho em đó, shipper sắp đến rồi, nhớ để ý điện thoại nha.”

“Buồn nôn. Mấy đôi chim cu gáy các cậu có thể đừng sến sẩm thế được không?” Từ Miểu gắt gỏng nói, cảm thấy trứng muối hấp này ăn rất vừa miệng, cúi đầu tìm vỏ đựng xem của nhãn hiệu nào. “Tôi không thích người yêu kém tuổi. Cô nhóc ấy so với em gái tôi chẳng lớn hơn bao nhiêu, lại còn ồn ào nữa chứ. Một cô em gái đã ầm ĩ đến ong đầu giờ lại tìm thêm một cô em gái nữa làm chi.”

Giang Ninh bấm điện thoại di động, chậm rãi đánh chữ, mắt nhìn Lý Hằng Vũ, lấy hết cam đảm hít một hơi, gõ: “Baby….”

Cô có nên chủ động tạo bất ngờ trong ngày lễ cho anh?

Thật kỳ quặc, Baby rốt cuộc là loại xưng hô gì không biết? Mặt cô bắt đầu nóng lên. Đầu óc lùng bùng. Hai người bọn họ chưa từng gọi nhau bằng các biệt danh gọi yêu mà những cặp đôi yêu nhau hay dùng. Lâm Yến Thù cũng

lắm cũng chỉ gọi cô là Ninh Ninh, còn cô hoặc gọi anh là Lâm Yến Thù hoặc Anh Yến.

Lâm Yến Thù đẻ trước cô một năm, nếu tính chi tiết cả tháng sinh chính xác kỳ thực anh hơn cô đến tận 2 tuổi.

Gọi “Anh” cũng không có gì kỳ lạ.

Giang Ninh nhanh tay xoá 2 chữ “Baby” đi, lần nữa gõ xuống nội dung tin nhắn: “Anh! Anh đang làm gì thế? Đã ăn cơm chưa?”

Vẫn cảm thấy không ổn cho lắm, như thể đang ám chỉ điều gì đó. Cô lần nữa xoá tin nhắn. Được rồi. Không gửi nữa.

Tốt nhất không tham gia vào làn sóng ngày lễ Độc Thân. Cứ cảm thấy có điểm không lành.

Giang Ninh lại nhìn lại những tin nhắn gần đây hai người nhắn với nhau một lượt, vẫn chẳng biết nên mở miệng thế nào, đành tắt Wechat đi. Mở taobao, thanh toán nốt số tiền còn thiếu, tiện thể lướt qua mấy mẫu quần áo.

Cô định mua tặng Hứa Tĩnh một chiếc áo khoác, trời đã bắt đầu trở lạnh rồi.

Ngày 11.11 tất cả các gian hàng đều đều giảm giá mạnh, Giang Ninh chọn xong quần áo cho Hứa Tĩnh phát hiện được 1 shop có nhiều mẫu áo rất được, lại ưu đãi lớn. Vì thế cũng mua cho mình một chiếc áo khoác lông. Bà Giang rất hay than phiền về gout quần áo của con gái, cảm thấy quá mực mộc mạc, đơn giản.

Hoá đơn còn thiếu 1000 nữa là đủ điều kiện giảm 50%, cô lướt qua tìm kiếm mấy mẫu áo nam.

Nếu thấy kiểu nào ổn có thể mua cho Lâm Yến Thù một bộ.

Shop này vậy mà có cả quần áo nam, kiểu dáng cũng rất đẹp, lấy tiêu chuẩn thẩm mỹ của mình Giang Ninh cảm thấy Lâm Yến Thù mặc lên sẽ vô cùng đẹp trai, hơn nữa màu sắc tương đồng với chiếc áo khoác cô vừa mua, nhìn kiểu gì cũng thấy giống áo đôi.

“Bác sĩ Lý.” Giang Ninh đắn đo hồi lâu vẫn chưa chọn được size, bèn quay sang hỏi Lý Hằng Vũ: “Cậu mặc áo size gì?”

Lý Hằng Vũ thoáng sững sờ: “Chị định mua quần áo tặng em à?”

“Vị kia nhà tôi.” Giang Ninh thoáng đỏ mặt, “Nhìn form người cậu không chênh lệch lắm với anh ấy.”

“Cảnh sát Lâm á? Anh ấy cao hơn em nhiều, tối thiểu số đo cũng hơn một nửa. Chị vào trong phần size quần áo của cửa hàng, áng chừng với chiều cao, cân nặng của anh ấy xem. Về cơ bản không chênh lệch nhiều đâu.”

Giang Ninh bỏ thêm 1 chiếc áo lông vào giỏ hàng, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào từ cổng truyền đến, cô ngẩng đầu lẩm bẩm: “Có chuyện gì thế không biết?”

Từ Miểu đã cơm nước xong xuôi, ngó ra ngoài xem thử tình hình: “Có vẻ như ai đó đang cầu hôn, rất nhiều người xúm lại xem. Để tôi đi hóng thử.”

Từ Miểu mở cửa sổ, híp mắt nhìn ra: “Không thấy rõ, xa quá, chỉ thấy rất nhiều hoa hồng. Long trọng như vậy, tôi nghĩ chỉ có trên TV thôi, không ngờ ngoài đời thật sự có người cầu hôn hoành tráng thế.”

“Không biết là bác sĩ hay bệnh nhân.” Lý Hằng Vũ đặt đũa xuống, lấy điện thoại di động chạy đến bên cửa sổ hóng hớt cùng, “Cầu hôn đúng ngày lễ độc thân, một tin tức nóng hổi thế này sao có thể thiếu sự có mặt của em được. Là một người ăn dưa chuyên nghiệp và nhiệt huyết, đương nhiên em có trách nhiệm sử dụng những thiết bị tối tấn nhất để cống hiến những quả dưa với chất lượng và hình ảnh sống động nhất, chính vì thế hãy để Lý Hằng Vũ này cầm chiếc điện thoại có độ nét siêu thực mới mua, ghi lại thời khắc lịch sử này.”

Trước nay Giang Ninh đều không hứng thú với mấy chuyện bát quái, từ khi sa vào lưới tình, đột nhiên cô có chút hiếu kỳ hơn với mọi thứ.

Dù sao cô cũng chưa từng gặp cảnh người ta cầu hôn bao giờ, cũng muốn xem thử.

Điện thoại vang lên tiếng chuông báo, là Lâm Yến Thù gọi đến, cô hơi ngẩn ra vài giây mới kết nối.

“Em thay một bộ quần áo khác xuống lầu đi, anh đang chờ ở ngoài, makeup một tí cũng được.” Giọng Lâm Yến Thù hơi trầm kèm theo tiếng ồn ào, và tiếng gió phần phật, có vẻ anh đang ở ngoài.

Định làm gì vậy?

Giang Ninh thất thần đứng cạnh bàn trực ban, không hiểu vì sao đột nhiên cảm thấy lo lắng, khẩn trương, cũng chẳng biết cô đang hồi hộp cái gì. Cô và

Lâm Yến Thù đã ở bên nhau 2 tháng, cái cần làm cũng đã làm hết, theo lý thuyết mà nói không cần khẩn trương như thế: “Em còn chưa tan làm.”

“Vậy mặc thế nào xuống cũng được, bên ngoài đang lạnh lắm nhớ mặc thêm áo khoác dày, cẩn thận không cảm lạnh. Anh muốn đưa cho em ít đồ, em xuống lấy rồi trở về làm tiếp.” Giọng Lâm Yến Thù hơi trầm, có vẻ khá lo lắng, “Nhanh lên, bác sĩ Giang.”

“Anh đang ở ngoài cửa à?” Giang Ninh có hơi mơ hồ, không kịp phản ứng: “Sao phải trang điểm?”

“Em muốn trang điểm thì trang điểm thôi. Có thể sẽ có người chụp ảnh, không cũng chẳng sao.” Lâm Yến Thù hắng giọng nói: “Giang Ninh, em vốn đã rất xinh đẹp rồi. Mau lên, xuống lầu gặp anh đi.”

Đầu óc Giang Ninh thoáng quay cuồng, cô đột nhiên có một suy nghĩ to gan. Không quá điên cuồng, quá khó tin. Có lẽ không phải.

Cô đứng trong phòng trực ban cầm điện thoại di động, từ đầu dây bên kia tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, mà trong hành lang các nhân viên y tế cũng không ngừng xì xầm kinh ngạc.

“Sao tôi thấy anh chàng ôm bó hoa ngoài kia quen mắt thế nhỉ?” Lý Hằng Vũ cầm điện thoại room to hết mức. Điện thoại có hơi lắc, anh ta phải hết sức cẩn thận điều chỉnh tiêu điểm để bắt trúng mặt người đàn ông chuẩn bị cầu hôn bên dưới: “Moá! Bác sĩ Giang! Là vị kia nhà chị đấy.”

Lòng bàn tay Giang Ninh thấm mồ hôi, giương mắt ngó ra ngoài cửa sổ.

Trong điện thoại giọng Lâm Yến Thù đè xuống rất thấp, khẽ cười ngờ nghệch, xấu hổ thì thầm: “Là anh đó. Xuống đi.”

Cảnh tượng cầu hôn hoành tráng này cô chỉ thấy trên các thước phim, những người xung quanh cô hầu như sẽ cầu hôn một cách nghiêm chỉnh, và rất mực đời thường. Yêu như bình thường, kết hôn như bình thường, cùng bình bình đạm đạm ở bên nhau.

Tình cảm giữa cô và Lâm Yến Thù, ngoài việc âm thầm, lặng lẽ chờ đối phương 12 năm trời đằng đẵng còn lại đều bình bình thản thản như một cặp vợ chồng già.

Giang Ninh cầm di động, hơi cong môi: “Thật à?” “Ừ.” Lâm Yến Thù nói, “Anh ở dưới này chờ em.”

Giang Ninh cúp điện thoại, đưa tay ôm mặt, vẫn còn hơi mê mang. Lý Hằng Vũ đặt điện thoại di động xuống bước nhanh qua đẩy vai cô, hứng khởi cười to: “Bác sĩ Giang, vị kia nhà chị đang ở dưới chờ cầu hôn chị đó. Nhanh xuống đi. Có muốn thay quần áo không? Đoán chừng sẽ có rất nhiều người chụp ảnh đấy.”

Đầu óc Giang Ninh bắt đầu lùng bùng: “Quần áo ở chỗ phòng thay đồ cơ.”

Những hồng nghiệp khác đã kịp phản ứng, người sắp được cầu hôn là bác sĩ Giang bệnh viện họ, mặt mũi ai nấy đều phấn khởi, vui vẻ, tiếng chúc mừng nháy mắt ầm ĩ cả dãy hành lang.

Y tá trưởng nhanh tay tìm được áo khoác, đưa cho Giang Ninh.

Giang Ninh bước vào thang máy, hít sâu một hơi, trên người cô vẫn đang mặc bộ quần áo màu xanh lam lúc phẫu thuật, trên đầu đội mũ, không dám lấy xuống. Vì quá bận bịu nên hôm qua còn chưa kịp gội đầu, tóc có hơi bết.

Hiện tại tay cô đang run vô cùng, không đủ bình tĩnh để trang điểm qua loa.

Giang Ninh cơ hồ bị đẩy ra khỏi toà nhà khoa ngoại, toàn bộ bệnh nhân nội trú đều mở cửa sổ thò đầu nhìn xuống. Đại sảnh tầng 1 đông nghịt người, tất cả đều chăm chú quan sát phía bên này.

Giang Ninh ngẩng đầu nhìn về phía trước, Lâm Yến Thù ôm một bó hoa hồng đỏ rực, phía sau anh là trái tim khổng lồ được xếp bằng vô vàn đoá hồng nhung, xung quanh còn bày trí nến thơm lấp lánh, nhìn vô cùng bắt mắt. Ánh nến sáng rực, đếm sơ qua cũng phải mấy trăm cây. Chưa kể đến dàn support nhiệt tình đang cầm đèn nhấp nháy đứng thành vòng tròn xung quanh: có đồng nghiệp của Lâm Yến Thù, vợ chồng Chu Tề, mẹ cô bà Giang Mai cũng cầm một cây đèn màu hồng, hiền dịu mỉm cười nhìn cô.

Gió rét căm căm, Giang Ninh hai tay che mặt. Cứu mạng, cô sắp không thở nổi mất.

Lâm Yến Thù mặc một chiếc áo khoác dạ dài màu đen, cánh tay của anh đã hồi phục hoàn toàn. Ngón áp út tay phải đeo một chiếc nhẫn màu bạc, tay còn lại cầm một hộp nhung màu xanh thẫm.

Gió mạnh cuốn bay tà áo của Giang Ninh, cô mặc tương đối phong phanh, nhưng trái tim lại rạo rực, ấm áp, cả người cũng nóng hôi hổi.

“Tới đây.” Lâm Yến Thù trầm thấp cất tiếng nói, mỉm cười nhìn cô, đôi mắt của anh sâu thăm thẳm, đầy thâm tình: “Bác sĩ Giang.”

Kỳ thực trong một giây nhìn thấy Lâm Yến Thù, Giang Ninh nhịn không được muốn bật khóc, nước mắt chậm rãi lăn trên gò má cô. Giang Ninh hít một hơi thật sâu, đưa tay bụm mặt.

Lâm Yến Thù từ giữa đám người đi thẳng tới trước mặt Giang Ninh, dịu dàng chỉnh lại áo khoác của cô, ngón tay cái lưu luyến vuốt ve gò má Giang Ninh.

Nước mắt Giang Ninh chảy ra càng lúc càng mãnh liệt, cô không biết hôm nay anh sẽ cầu hôn mình.

Cô ốm bó hoa hồng, những cánh hoa lạnh buốt, mùi hương ngào ngạt ập vào khoang mũi. Đầu óc Giang Ninh hơi choáng váng không biết bởi hương hoa, hay do người đàn ông trước mặt.

Lâm Yến Thù nửa quỳ trước mặt Giang Ninh, cô vội vàng kéo tay anh: “Anh….” không cần quỳ.

Lâm Yến Thù mỉm cười, người xung quanh cũng bật cười thành tiếng. Anh đưa theo tất cả các bạn bè đồng nghiệp đến, đưa cả mẹ cô đến, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người chính thức cầu hôn cô.

Anh nắm chặt ngón tay Giang Ninh, “Đừng nóng vội, anh còn chưa nói hết mà.”

“Vâng.” Giang Ninh nắm chặt ngón tay anh, “Anh nói đi.”

“Đừng khóc.” Lâm Yến Thù cố nhịn cười, đôi mắt đen huyền dịu dàng nhìn người con gái trước mặt, hầu kết khẽ nhấp nhô, giọng có chút trầm: “Giang Ninh, chúng ta quen biết từ thuở niên thiếu, đến nay đã 15 năm.”

Giang Ninh nhìn vệt nước lấp lánh trên khoé mắt anh, muốn giúp anh lau đi, Lâm Yến Thù lại nắm chặt tay cô không buông.

Anh đang khóc.

Từ ngày còn là một cậu học sinh, đến giờ khi đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, đủ chín chắn, anh cảm thấy cũng đã đủ lâu rồi. Anh chưa từng nghĩ có thể trùng phùng cùng em, cũng không dám mơ chúng ta có thể bên nhau như hiện tại. Đối với anh đây như là một giấc mơ.” Anh hơi dừng

lại, nước mắt ướt rèm mi dày, “Anh không dám nghĩ, em cũng thích anh, cũng như anh thích em.”

“Anh thật may mắn, vầng mặt trời mà anh luôn ngưỡng vọng bấy lâu thì ra cũng đặt anh trong lòng.”

Khuôn mặt Giang Ninh đã nhoè lệ, ánh mắt mơ hồ, cô thậm chí chẳng thể nhìn rõ được nét mặt Lâm Yến Thù nữa.

“Anh không phải một người đàn ông ưu tú, hơn nữa còn có vô số khuyết điểm. Công việc của anh lúc nào cũng bề bộn, không thể dành nhiều thời gian bên em. Anh còn có nhiều tật xấu, không biết nấu cơm, cũng không dịu dàng được như người khác, Nhưng mà sau này anh nhất định sẽ sửa, trở nên tốt hơn để chăm sóc, yêu thương em.”

Chung quanh có tiếng cười, có tiếng hô hào cổ vũ.

“Giang Ninh, trước kia luôn có người hỏi anh vì sao mãi vẫn chưa tìm đối tượng để kết hôn, anh chống chế vì mình thích sống 1 mình, tôn thờ chủ nghĩa độc thân. Tất cả chỉ là cái cớ, anh không thích sống 1 mình cô độc, thậm chí luôn sợ hãi sự cô đơn, chỉ là anh không muốn sự tạm bợ. Niềm hạnh phúc của anh, cuộc đời của anh, chẳng liên quan gì đến người khác, người duy nhất anh muốn gắn bó suốt đời này chỉ có mình em. Em chính là nửa còn lại mà cả đời anh tìm kiếm, mong mỏi, quyến luyến.”

“Giang Ninh.” Lâm Yến Thù buông tay cô, mở hộp đựng nhẫn. Ánh sáng lấp lánh từ viên kim cương phản chiếu ánh đèn đang rọi xuống phát ra ánh sáng lấp lánh. Anh trịnh trọng và nghiêm túc nói: “Em đồng ý kết hôn hôn với anh không? Không phải vì kết hôn mà kết hôn, chúng ta vì yêu nhau nên cùng về 1 nhà, xây dựng một gia đình của riêng chúng ta. Anh yêu em, muốn quãng đời còn lại, ngày ngày đều ở bên em. Mẹ em và cả Lâm Mộc Mộc nữa, gia đình lớn của chúng ta sẽ luôn bên nhau. Chúng ta không cần phiêu bạt, chẳng còn cô độc nữa, cùng nhau trở về căn nhà chung ấm áp của chúng mình, được không?”

“Anh yêu em.” Lâm Yến Thù nói.

“Em đồng ý.” Giang Ninh bụm mặt, khóc nức nở thành tiếng. Cô bắt đầu hối hận, vừa rồi đáng ra cô nên trang điểm một chút, hiện tại chắc chắn nhìn cô vô cùng khó coi.

Trong giờ khắc quan trọng nhất đời mình, Giang Ninh đột nhiên cảm thấy vô cùng bối rối.

Trong đám đông có người hét to: “Bác sĩ Giang, đưa tay ra để đeo nhẫn nào.”

Giang Ninh cuống quýt đặt tay vào lòng bàn tay Lâm Yến Thù. Chiếc nhẫn lạnh buốt được tỉ mỉ đeo vào ngón áp út của cô.

Cô muốn cúi đầu ôm Lâm Yến Thù, nhưng chưa kịp hành động anh đã đứng bật dậy bế bổng cô lên cao. Anh cười lớn, khẽ thì thầm vào tai Giang Ninh, giọng nói khàn khàn, đầy xúc động: “Anh rất muốn hôn em.” Anh buông Giang Ninh xuống, ngón tay thon dài nâng khuôn mặt cô lên, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng.