7h tối, ngoài cửa sổ trời đã tối hẳn, ánh đèn đường phản chiếu xuống sông loa lóa, cả thành phố sáng bừng.
Lâm Yến Thù mang về cho cô một niêu cháo hải sản nóng hôi hổi, Giang Ninh quyết định mang nồi tới bên cửa sổ, ngồi xếp bằng vừa ăn vừa ngắm phố phường.
Cuộc sống yên bình thật đấy.
Có một thời gian dài cô luôn lo lắng, ban đầu còn bất an đến mừng giật mình tỉnh dậy giữa đêm, nhưng cô đã quen dần với những cảm xúc xao động đó.
Sống nương tựa vào nhau.
Trước khi gặp lại Lâm Yến Thù, thậm chí cô còn nghĩ tới một ngày nào đó, khi Giang Mai đã ra đi, có lẽ cô cũng chẳng sống lâu hơn được bao nhiêu, vì thế giới này không còn gì khiến cô lưu luyến cả. Có lẽ Giang Mai cũng nhận ra suy nghĩ này nên mới liên tục sắp xếp cho cô đi xem mắt, muốn cô có một mối bận tâm.
Những tổn thương trước kia đã lùi xa vào quá khứ. Cứ coi như thêm một ràng buộc giữa cô với thế giới này, để theo bên cạnh cô. Hôm qua lúc Lâm Yến Thù hôn cô trong xe, cô đột nhiên có cảm giác chờ mong với cuộc đời còn lại của mình.
Nhân sinh như con thuyền trôi sông, quá khứ đã rơi rớt theo dòng nước, chỉ những người trên thuyền mới là hiện tại.
Cơm nước xong xuôi, cô nán lại phòng khách hồi lâu, thu dọn bát đũa rồi mới về phòng. Lâm Yến Thù vẫn đang ngủ, nghiêng người trong chăn mềm, ánh đèn từ ngoài phòng khách hắt lên sườn mặt anh.
Giang Ninh nhìn anh thật lúc rồi đóng cửa lại, căn phòng chìm vào bóng tối, cô rón rén trèo lên giường, nằm xuống bên cạnh Lâm Yến Thù.
Anh bỗng nhiên vươn tay ra ôm lấy cô trong vô thức.
Toàn thân Giang Ninh cứng đờ, còn tưởng là mình đánh thức anh, khẽ gọi, “Lâm Yến Thù?”
Anh không đáp.
Giang Ninh nằm một lúc, chắc chắn là anh chưa dậy mới xoay người tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh.
Cô còn tưởng mình sẽ không ngủ được thêm nữa, những có anh bên cạnh, Giang Ninh nhanh chóng thiếp đi. Cô đã ngủ 1 ngày 1 đêm rồi, cuối cùng bị nụ hôn của anh lay tỉnh.
Sau một đêm, đội trường Lâm đã bơm đầy máu, sinh lực tràn trề.
Giang Ninh vừa mở mắt là thấy khuôn mặt phóng to của Lâm Yến Thù, cô ngửa đầu, đón lấy nụ hôn của anh, áo đã bị vén lên đến ngực.
“Nhấc tay lên nào.” Giọng Lâm Yến Thù khàn khàn.
Không chưa hiểu anh muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay lên, áo đã bị ảnh cởi sạch, chỉ còn đồ lót bên trong.
Bàn tay ram ráp của anh rong ruổi trên da thịt cô, chậm rãi châm lửa.
“Tối hôm qua em nói mớ tên anh.” Lâm Yến Thù không chút dè chừng hôn lên người cô, giọng nói vừa mê muội vừa quyến rũ, “Mơ thấy gì à?”
“Ác mộng, đang kêu anh cứu đó.” Giang Ninh thở hổn hển, thốt từng chữ mềm mại. Cô cũng không biết liệu mình có tật ngủ đó hay không.
Lâm Yến Thù khẽ cười, bàn tay phủ lên làn da non mịn.
“Có chuyện biết tìm chú cảnh sát, đúng là đứa bé ngoan.”
Anh đã rửa mặt và cạo râu, đường cong dưới cằm lành lạnh sạch sẽ, trên người còn mang theo hương bạc hà nhàn nhạt, hôn một đường xuống dưới.
Hơi lạnh làm Giang Ninh run rẩy, Lâm Yến Thù chẳng khác nào quả táo độc trong vườn địa đàng, khiến cô bị dụ dỗ đến mê say.
“Thưởng cho bạn học Giang Ninh.” Anh cười xấu xa, dán bên tai Giang Ninh, nói không chút kiêng dè, “Một bữa tiệc.”
Đúng là tiệc, hơn nữa còn là tiệc Mãn Hán toàn tịch.
(*) Mãn Hán Toàn Tịch (满汉全席), xuất hiện vào thời nhà Thanh, là đại yến tiệc kéo dài 3 ngày được vua Khang Hy tổ chức vào lần sinh nhật thứ 66
của mình. Nó còn là bữa tiệc nổi tiếng nhất trong lịch sử của Trung Quốc được hình thành bằng cách thu thập tinh hoa của các món ăn Mãn và Hán.
Lâm Yến Thù rất mạnh bạo, lần sau còn nóng bỏng hơn lần trước.
Trên phương diện này Lâm Yến Thù là người theo chủ nghĩa cơ hội, có thể vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn. Không có quy tắc, không theo lẽ thường. Có khi tùy tính có khi khoa trương.
Cái anh Lâm muốn, đừng quan tâm tới chuyện anh sẽ dùng cách nào, vì kiểu gì thì kiểu cũng sẽ đạt được hiệu quả anh mong muốn.
Không giới hạn, không điểm dừng.
Giang Ninh bị giày vò mất nửa cái mạng mới dần cảm nhận được cái gọi là cao trào hạnh phúc.
Cuộc điên tình kết thúc, Lâm Yến Thù thỏa mãn bước vào phòng tắm.
Giang Ninh tắm xong, trùm khăn tắm của Lâm Yến Thù rồi bước ra ngoài. Ngửi thấy mùi mì tôm trứng thơm nức mũi, cô mới ngó ra xem.
Lâm Yến Thù cởi trần, buộc một chiếc tạp dề màu đen lỏng lẻo đứng trước bếp, chắc là đang nấu mì tôm. Anh hạ giọng nói chuyện qua điện thoại, hàng mi buông đen dài, có lẽ đang nói chuyện công việc.
Trên người anh có mấy vết cào, là Giang Ninh để lại. Tay anh đã gần lành lặn, mấy ngày nữa có thể tháo nẹp, chắc là gần đây đã bắt đầu tập phục hồi chức năng, làm gì đến mức không mặc được áo.
Hơn nữa cánh tay cũng không ảnh hưởng đến việc mặc quần áo của anh, dù sao cũng chẳng ai chậm tốc độ cởi đồ của ai kia được.
Đúng là đồ khoe khoang, không biết đang khoe dáng người hay cố tình để lộ vết tích trên người nữa. Xưa nay thân nhiệt anh vốn cao nên không sợ lạnh.
Giang Ninh đi vào phòng bếp, nhận lấy đôi đũa trên tay anh, Lâm Yến Thù xoay người lại, ngắm Giang Ninh một hồi rồi cúi đầu muốn hôn lên môi cô.
Giang Ninh vội né, chỉ vào điện thoại của anh, dùng khẩu hình để nói, “Nghe được đấy.”
“Đang làm bữa sáng cho bà xã, khoảng 8h30 tôi đến đơn vị, gặp rồi nói tiếp.” Mặt Lâm Yến Thù không đổi sắc, ánh mắt vẫn nhìn Giang Ninh không
rời.
Giang Ninh đã đỏ mặt tới tận mang tai, xưng hô thân mật là cả người cô nóng bừng.
Người bên cạnh không nói gì, Lâm Yến Thù cười cười, suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp, “Sở trường của bác sĩ Giang nhà tôi là cầm dao phẫu thuật, không đụng vào mấy thứ củi dầu mắm muối.”
Anh cúp điện thoại, điềm nhiên như không có chuyện gì để điện thoại xuống bệ bếp, cầm lấy đôi đũa tiếp tục đảo mì.
“Không phải lần nào em nấu cơm cũng thành hồ dán đâu.” Giang Ninh đứng cạnh Lâm Yến Thù, sống mũi anh cao thẳng, đôi môi mỏng thanh lãnh, chỉ nhớ tới cảm giác đầu mũi anh cọ vào da thịt là cô thấy ngứa ngáy, cười giải thích, “Hôm trước là ngoài ý muốn thôi.”
Bình thường cô nấu cũng dở thật, nhưng làm gì đến mức không ăn được.
Lâm Yến Thù đổ mù ra hai cái bát rồi bưng đến bàn ăn, nghiêm túc gật đầu, “Ừm, bác sĩ Giang không gì không biết, là cô vợ hiền chính hiệu. Ăn sáng thôi nào.”
“Anh đứng đắn chút đi.” Mặt Giang Ninh vẫn chưa hết đỏ.
“Anh nói thật mà.” Đôi mắt Lâm Yến Thù xao động, cười rất tươi, anh nói rất ung dung, “Có anh rồi, sau này em không phải động tay vào việc gì hết.”
Cuối cùng Lâm Yến Thù vẫn về phòng thay đồ, đổi một chiếc áo len rộng rãi thoải mái, sắn tay áo lên mấy nấc, cũng che đi đường nét cơ bắp rắn rỏi, chỉ
còn lại khí chất dịu dàng ấm áp. Đúng là lụa đẹp vì người.
“Vụ án sắp kết thúc rồi nhỉ?”
“Cũng có thể coi là vậy, nhưng hai ngày nay em cứ đi cùng anh đi, lát tới đơn vị với anh.” Lâm Yến Thù ăn một gắp mì rồi nhìn Giang Ninh, “Không phải anh lấy việc công làm việc tư, sự thật là em rất dễ gặp nguy hiểm. Rất có thể sự việc rạng sáng hôm qua là Trịnh Vũ nhắm vào em, 2h sáng em hết ca trực, ăn ta chọn thời điểm này rất khả nghi. Giả sử không phải thì em đi với anh vẫn an toàn hơn. Em không lên mạng, không hay dạo các diễn đàn nghe ngóng tin tức, anh ta không tìm được cơ hội. Nhưng với những chuyện thế này, không ai có thể chắc chắn rằng lần sau còn được may mắn như vậy nữa không.”
Giang Ninh có điều suy nghĩ.
“Em đừng xem nhẹ.” Lâm Yến Thù quan sát sắc mặt Giang Ninh, “Được không, bác sĩ Giang?”
“Em đang suy nghĩ.” Giang Ninh ngước lên nhìn thẳng vào mắt Lâm Yến Thù, rồi cô chợt cụp mắt xuống, nở một nụ cười ngọt ngào vô cùng, “Sắp tới anh anh có thể xin nghỉ phép không?”
Khóe môi Lâm Yến Thù cong lên, nhìn Giang Ninh chăm chăm, hầu kết khẽ trượt, nói đầy trìu mến, “Em muốn làm gì à? Bác sĩ Giang?”
“Có được không?” Giang Ninh không đáp mà hỏi lại.
“Cần bao nhiêu ngày?” Lâm Yến Thù rũ mắt trầm tư.
“3-5 ngày là được.” Giang Ninh không nhớ mình xem được quảng cáo này ở đây, nhưng nội dung trên đó viết trước khi kết hôn, các cặp đôi nhất định phải đi du lịch cùng nhau. Nếu kết thúc chuyến đi mà vẫn muốn ở bên người kia, vậy thì kết hôn thôi.
“Để hai ngày nay anh sắp xếp đã, xong xuôi sẽ nói với em.” “Được.”
Lâm Yến Thù muốn Giang Ninh cùng đi làm với anh.
Giang Ninh về nhà trước để thay đồ, quần áo của cô vẫn ở hết căn hộ cũ chung cư Hạnh Phúc. Vừa bước vào nhà thì gặp Giang Mai đang ăn sáng, bà gọi Lâm Yến Thù vào ăn cùng.
Trước khi đi còn gọt sẵn một hộp hoa quả và bánh hạt dễ, bà lấy hạt dẻ Lâm Yến Thù bóc để làm bánh.
Giang Ninh lái xe, thấy anh tách xách nách mang hộp to hộp nhỏ, Giang Mai mà nuôi thì dễ béo phì lắm.
“Hứa Tĩnh sao rồi?”
“Cô bé không phải người gây án trực tiếp, chỉ bị trường học phê bình thôi. Em đối xử với cô bé tốt như thế cũng không uổng, vốn nhóc đó còn định động thủ với Thẩm Di Quân nhưng sợ em thất vọng nên mới không làm.
Bọn anh đã khôi phục lại lịch sử trò chuyện của cô bé, các lời khai về cơ bản là thật.”
Giang Ninh thở phào một hơi.
“Mong sau này cô bé có thể sống một cuộc sống vì chính mình.” Giọng Lâm Yến Thù có phần nặng nề, “Đời người còn dài lắm.”
Đúng vậy, đời người còn dài.
Giang Ninh chưa một nửa số bánh hạt dẻ cho Hứa Tĩnh, cô không biết phải nói gì. Hứa Tĩnh cũng im lặng, hai người cứ im lặng ngồi đó đối mặt tầm 5p, Giang Ninh mới đứng dậy đi ra cửa, lúc này cô chợt quay đầu lại, “Chị hy vọng rằng sau này em sẽ có một tương lai mà mình muốn.”
Lâm Yến Thù bảo cô chờ trong phòng làm việc, sáng nay anh phải họp.
Giang Ninh ngồi trong phòng chờ một tiếng đồng hồ, cứ năm phút lại có người ngó vào, tìm đủ lý do để tới xem cô. Nào đưa nước đưa cà phê đưa đồ ăn vặt, có lẽ Lâm Yến Thù rất khi làm việc ở đây, còn có người lấy cớ đến tìm tài liệu trên mặt bàn trống hoác.
Bên ngoài Giang Ninh vẫn duy trì nụ cười, thân thiện nhận lấy sự tò mò của mọi người, bên trong thì chỉ hận không thể trốn khỏi cục công ăn ngay bây giờ, về nhà chờ anh.
Đến trưa, Lâm Yến Thù mang đồ ăn ngoài đến cho cô, công việc của anh quá bận, không thể phân thân nổi.
Khó được khi rảnh rỗi, Giang Ninh định đọc tài liệu làm luận văn, cô đang thi lên, hồi hè chủ nhiệm Tần đã báo để cô chuẩn bị hồ sơ xin chức danh, nhưng vì bận quá nên mới kéo dài tới giờ.
Cô không mang máy tính tới nên nhắn một tin cho Lâm Yến Thù. “Em dùng máy tính anh được không? Em cần tra mấy tài liệu.”
Trên bàn làm việc của Lâm Yến Thù có một cái máy tính bàn và một laptop. Vỏ ngoài laptop đã mòn cả đi, nhìn là biết anh thường xuyên sử dụng.
A – Chồng: “Mật khẩu laptop là 122921, máy tình bàn sập xệ lắm rồi không dùng được đâu.”
Anh trả lời rất nhanh.
Giang Ninh nhìn tên hiển thị của anh lại đỏ mặt. Từ sau khi tự đổi tên mình, anh rất ít khi dùng Wechat mà toàn gửi tin nhắn.
Giang Ninh mở laptop của Lâm Yến Thù ra, máy không tắt hẳn mà đang để ở trạng thái chờ. Màn hình sáng lên, xuất hiện đầu tiên là giao diện nhập mật khẩu.
Giang Ninh gõ password, laptop chuyển về màn hình làm việc. Điện thoại đột nhiên vang lên, là A – Chồng.
Giang Ninh nhận điện.
“Em dùng tạm cái khác đi, anh quên mất vẫn đang mở mấy tài liệu quan trọng mà chưa lưu. Em chờ một lát anh qua ngay.”
“Không sao, anh mau tới nhé, bây giờ em dùng điện thoại cũng được, không sao đâu,” Giang Ninh phản ứng nhanh nhìn lướt qua màn hình, cô lập tức sờ lấy con chuột không dây trên bàn, quả nhiên là chuột kết nối với máy tính này.
Cô mở lịch sử tìm kiếm của Lâm Yến Thù ra, muốn xem anh thường tra cứu gì.
Máy tính đồng bộ với điện thoại của anh, từ khóa chủ yếu liên quan đến vụ án và công việc. Giang Ninh lướt qua mười mấy dòng đầu, xuống dưới nữa bắt đầu là những vấn đề cá nhân, đặc biệt là từ sau ngày anh phẫu thuật, nội dung tìm kiếm có thể gói gọn trong từ đặc sắc.
Vô cùng đặc sắc.
“Gặp lại cô gái từng từ chối mình thì phải bắt chuyện thế nào?”
“Gặp lại cô gái từng từ chối mình nhưng vẫn thấy rung động thì nên chào hỏi chứ?”
“Làm sao để giả vờ trước mặt người mình thích là mình không thích người đó...”
“Những câu tán tỉnh thông thường không sến không quá trớn...”
“Làm cách nào để xác định đối phương cũng có cùng suy nghĩ với mình?” “Cần lưu ý gì trong ngày đầu xem mắt?”
“Cần chú ý điều gì khi xem mắt với crush để khiến đối phương không cảm thấy bạn có chủ đích?”
“Crush đón con bạn về nuôi có nghĩa là bạn cũng có một suất sống chung phải không?
“Có phải bác sĩ đều bị lãnh cảm không?”
(*) 性冷淡(sexual indifference/ lãnh cảm): ít quan tâm đến hoạt động tình dục.
“Trải nghiệm có bạn gái là bác sĩ?”
“Đàn ông làm thế nào để thể hiện mình rất mạnh mẽ và không hề bối rối trong lần đầu tiên...”