Buổi tiệc kết thúc, tân khách lần lượt ra về.
Bà Giang Mai ngồi trước bàn, nhấp một ly rượu, chị hai của bà - bà Giang Lan ngồi ngay đối diện, liếc nhìn em gái, khẽ than thở: “Lễ kết hôn của Chi Chi kết thúc rồi, không hiểu sao Ninh Ninh và bạn trai vẫn chưa đến? Làm chị mà thế đó.”
“Sau những việc các người đã làm với con bé, còn mặt mũi đòi Ninh Ninh tới đây sao? Bà Giang Mai bật cười, châm biếm nói: “Đúng là mặt dày thật, nói ra mồm lời này mà không biết ngượng.”
Cả bàn ăn rơi vào yên tĩnh, bà Giang Mai đặt chén rượu xuống, đứng lên, sửa lại búi tóc: “Nếu như không phải mẹ còn sống, tôi cũng chẳng muốn
nhìn thấy mặt các người thêm phút nào nữa.”
“Giang Mai có phải cô uống quá chén rồi không? Nói năng hàm hồ. Chúng tôi đối xử với Giang Ninh không tốt chỗ nào? Lần trước tôi còn tốt tính giới thiệu đối tượng xem mắt cho con bé. Con bé ấy thì hay rồi…”
“Chị còn không biết xấu hổ đề cập đến chuyện này? Tên rác rưởi chị giới thiệu cũng được xem là đối tượng tốt để cháu gái xem mắt à? Thứ khốn nạn đó chị tự giữ lấy mà dùng.” Bà Giang Mai không uống nhiều, nhưng có vẻ hơi chếnh choáng, bà loạng choạng vịn bàn đứng lên: “Tôi coi các người là người thân, là ruột thịt, còn các người, các người coi tôi là cái gì? Đối xử tốt với Ninh Ninh? Năm đó các người coi thường mẹ góa con côi chúng tôi, ăn trộm tiền sinh hoạt tôi gửi cho con bé. Nhiều năm như thế, những việc bỉ ổi các người làm…”
Giang Ninh đoán chừng không tới, bà nên tìm lý do rời đi, bằng không sau hôm nay quả thực thật khó nhìn mặt nhau.
“Mẹ.” Cửa vọng lại tiếng gọi, bà Giang Mai im bặt, giương mắt nhìn về phía Giang Ninh.
Lâm Yến Thù mặc một bộ vest chỉnh tề, dáng người thẳng tắp, khí chất lỗi lạc, cao ráo anh tuấn, nhìn như một con hạc giữa bầy gà. Bên cạnh cậu con trai tuấn tú kia là con gái bà - Giang Ninh dịu dàng mỹ lệ, là cô con gái xinh đẹp, lương thiện, thông minh của bà. Con gái bà cuối cùng cũng tìm được một người con trai để nương tựa, còn là một cậu chàng rất được.
Khí chất xuất chúng, ưu tú, sáng sủa, vừa nhìn đã biết chẳng phải kẻ tầm thường.
“Giới thiệu với cả nhà, con gái tôi Giang Ninh, người bên cạnh kia là bạn trai của con bé.”
Bà Giang Mai cầm túi xách, hạ thấp đầu, nhếch mày nhìn Giang Lan, vừa cười, vừa châm chọc nói: “Con gái tôi hơi kỹ tính, lại cầu toàn. Con bé không thích tạm bợ, nó muốn tìm được thứ tốt nhất cơ. Ninh Ninh ưu tú nhường đó, sao có thể chịu đựng được mấy kẻ tầm thường. Hai đứa tới đón tôi rồi, chào chị. Tôi đi đây.”
Giang Ninh vừa tới khách sạn, đã thấy mẹ cô chạy thẳng tới. Bà mặc chiếc váy liền thân màu đỏ sậm, phối với một chiếc túi xách nhỏ, hai má đỏ bừng. Có vẻ đã uống hơi quá chén.
“Mẹ?” Giang Ninh vội vàng chạy lên đỡ, nói: “Áo khoác mẹ đâu?”
“Mẹ không mặc. Đi thôi.” Bà Giang Mai sợ lời khoác lác của mình bị vạch trần, nói ra chuyện của Lâm Yến Thù và Giang Ninh. Bà cũng không rõ tình hình của hai đứa trẻ, chỉ phát ngôn bừa, vạn nhất lời này không đúng sẽ rất xấu hổ.
“Dì, đây là quà cháu chuẩn bị cho dì.” Lâm Yến Thù lấy một túi quà ra, “Lúc đầu chúng cháu vốn định đón dì cùng đến tham gia tiệc cưới, nhưng buổi trưa hai đứa lại vướng chút việc, đâm ra bị trễ giờ, hiện tại mới đến đón dì được.”
“Không sao. Không sao.” Bà Giang mai đón lấy hộp quà, thoáng sửng sốt vài giây, mới vui vẻ phối hợp đáp: “Cái này rất đắt đúng không? Lãng phí quá rồi.”
Đứa bé này mua quà hào phóng như thế, thật là có lòng. Bà Giang liếc mắt nhìn bốn phía, âm thầm đắc ý, các người đã bao giờ được bạn trai của con gái tặng quà quý như thế này chưa?
“Không đáng mấy tiền đâu ạ. Cũng chỉ mấy vạn thôi.” Thái độ của Lâm Yến Thù hết mực ôn hoà, lễ phép đáp: “Vốn muốn mua tặng gì món tốt hơn, nhưng gần đây công việc bên cháu thực sự quá bận rộn.”
Lâm Yến Thù rất thân thiết kéo tay bà Giang cùng bà đi một vòng chào hỏi họ hàng thân thích nhà họ Giang, cuối cùng ánh mắt của anh dừng lại trên người chồng của Giang Chi giây lát.
Cho dù luận về gia thế, công việc hay tướng mại, Lâm Yến Thù đều vô cùng nổi bật, đến mức lấn át người khác. Giang Mai nói Giang Ninh không thích tạm bợ, mà muốn tìm đối tượng kết hôn tốt nhất, lời này không khoác lác chút nào. Trên thực tế, so với những điều bà Giang Mai nói, Lâm Yến Thù thậm chí còn ưu tú hơn.
Giang Chi muốn mở miệng nói gì đó, lại bị chồng mới cưới, kéo tay ra hiệu cô ngậm miệng.
Lâm Yến Thù đưa Giang Ninh cùng bà Giang rời khỏi khách sạn trở về xe.
“Sao lại mua đồ đắt thế làm gì? Có thể trả lại không? Tốn kém quá.” Bà Giang vừa lên xe lập tức tỉnh táo như sáo, không có chút biểu hiện say rượu nào. Giá của món hàng hiệu này quả thực quá đắt đỏ, bà vội vàng trả lại cho Lâm Yến Thù: “Cái này quá quý giá, dì không dùng đến, cháu chỉ cần đối tốt
với Ninh Ninh, vậy là dì cảm thấy đủ rồi. Không phải mua mấy đồ đắt đỏ thế này đâu. Hàng năm Ninh Ninh đều mua cho dì…”
Bà gọi Giang Ninh tới, vốn là muốn khoe con, nhưng khi hai đứa thật sự đến, ngược lại bà Giang lại cảm thấy xấu hổ. Bà sợ làm xấu mặt con, sợ người ta sẽ xem thường hai mẹ con bà.
“Đó là quà của con gái, đây là quà của con rể, đương nhiên ý nghĩa không giống nhau.” Lam Yến Thù không chịu nhận lại, vừa cười, vừa nói: “Dì không thể trả lại cho cháu được. Cháu muốn kết hôn với Ninh Ninh.”
Bà Giáng thoáng sửng sốt, trước đó con gái cũng nói đến vấn đề lập gia đình, nhưng bà chỉ cho rằng Giang Ninh nói qua loa cho mẹ đỡ phàn nàn. Lần này Lâm Yến Thù trực tiếp đặt vấn đề cưới xin với bà.
Giang Ninh liếc nhìn Lâm Yến Thù một cái, nắm chặt tay mẹ: “Mẹ cầm đi, Yến Thù cố tình chọn mua tặng mẹ mà.” Cô chần chừ một lát mới nói tiếp: “Quà của con rể tương lai sao có thể không nhận.”
“Đúng.” Lâm Yến Thù bật cười: “Mẹ coi con như con trai của mẹ càng tốt. Con cũng giống như Giang Ninh, sau này 2 đứa con sẽ cùng chăm sóc mẹ.”
Bà Giang mừng rỡ, cảm xúc vỡ oà, kích động nói: “Tối nay hai con muốn ăn gì? Mẹ nấu cơm cho hai đứa. Yến Thù con có bận việc không? Sau này con và Ninh Ninh thường xuyên về nhà ăn cơm nhé. Các con đều bận rộn công việc. Không sao, mẹ sẽ chăm sóc hai đứa thật tốt.”
“Vâng, con cảm ơn mẹ. Nhiều năm rồi, con toàn ăn cơm ngoài cũng chán. Được như thế thì tốt quá. Con cũng rất muốn được quầy quần với người thân ăn bữa cơm nhà.”
“Con vẫn luôn sống một mình sao?” Bà Giang Mai hỏi.
“Dạ.” Lâm Yến Thù quay đầu, nhìn Giang Ninh, môi dưới thoáng cong lên, ý vị thâm trường đáp: “Chờ cô ấy đó mẹ, cũng không biết đến bao giờ mới chịu về cùng một nhà với con.”
“Vậy thì nhanh lên.” Bà Giang cười đến híp mắt: “Ninh Ninh cũng cần một mái ấm, nhiều năm rồi, con bé vẫn cô độc một mình. Mẹ nhìn hai đứa càng nhìn càng thấy hợp. Đúng là duyên trời định.”
Bà Giang Mai là kiểu người luôn muốn khẳng định sự tồn tại của bản thân, vì thế và luôn cố gắng chứng tỏ mình có ích cho người khác.
Cho dù bà ngoại có cần, hay Giang Ninh thực sự cần bà không.
Bà Giang Mai về nhà đổi một bộ quần áo khác, không thèm để lời của Giang Ninh hay sự ngăn cản của Lâm Yến Thù vào tai, phăm phăm chạy ra chợ mua chút thức ăn, cấp tập chuẩn bị nấu nướng.
Lâm Yến Thù và Giang Ninh liếc nhìn nhau. Anh vươn tay nới lỏng cà vạt, giọng có hơi trầm, “Em cũng uống rượu, có váng đầu không? Hay là đi nghỉ ngơi 1 chút?”
“Em muốn hỏi anh một số việc, có được không?” Giang Ninh nhìn thẳng vào mắt Lâm Yến Thù, cô có chút bồn chồn, “Nếu như không tiện thì thôi.”
Lâm Yến Thù rũ mắt, tròng mắt đen láy, âm trầm: “Em giúp anh cởi áo khoác nhé, tay anh bị thương không tiện lắm.”
Giang Ninh rửa tay sạch sẽ, đi qua nhìn thấy Lâm Yến Thù vẫn ngồi đó, còn không thèm cởi nút áo khoác, mặt cô hơi nóng lên, cảm thấy kỳ quái vô cùng. Cô giúp Lâm Yến Thù tháo cúc, lại giúp anh cởi áo khoác ra.
Lâm Yến Thù rất phối hợp, mặc cô trút bỏ áo vest khỏi người mình, còn cố tình cúi đầu nhắc nhở: “Cà vạt nữa.”
Giang Ninh ngẩng đầu tháo cà vạt, đây là lần thứ hai cô tháo hộ anh, quả thực không biết làm thế nào để cởi ra. Lâm Yến Thù đưa tay nới lỏng cà vạt, đôi mắt sâu hun hút dán lên người Giang Ninh: “Em muốn hỏi cái gì?”
“Việc nhà em, sao anh biết? Hình như không những biết, còn biết vô cùng rõ.” Lâm Yến Thù như thể biết tất cả họ hàng nhà cô. Ngay lúc Lâm Yến Thù theo mẹ cô đi chào hỏi thân thích, cô đã cảm thấy nghi ngờ. Anh chào hỏi vô cùng chuẩn xác, thái độ đúng mực đến chẳng có gì chê trách, không sai tên dù chỉ một người. Chỉ có thể lý giải là anh đối với mọi việc nhà cô đều nắm rõ.
Cuối cùng cô cũng tìm được cách tháo cà vạt ra, Lâm Yến Thù vẫn cúi đầu, như thể chờ cô giúp anh tháo nốt cúc áo sơ mi. Giang Ninh hơi dừng lại, ngón tay dán lên da cổ anh, đầu ngón tay cơ hồ chạm lên yết hầu Lâm Yến Thù.
“Họ hàng em rất tệ, loạn thất bát tao. Đa phần đều là người dung tục, tham lam.” Giang Ninh không biết nên dùng từ ngữ nào để đánh giá những con người được gọi là người nhà kia. Cô tháo 2 cúc sơ mi trên cùng giúp anh, hỏi: “Cởi nữa à?”
Lâm Yến Thù cúi đầu, hôn nhẹ lên môi Giang Ninh, dịu dàng nói: “Về phòng ngủ rồi cởi.”
Giang Ninh chợt ngẩng đầu, Lâm Yến Thù vẫn duy trì tư thế ám muội kia, hàng mi dài rậm rũ xuống, ánh mắt chăm chú nhìn cô, thanh âm đè xuống rất nhỏ, đến mức chỉ hai người có thể nghe rõ: “Dì sẽ về bất kỳ lúc nào.”
Vài giây ngắn ngủi trôi qua, Giang Ninh buông thõng tay, quay đầu đi chỗ khác: “Đi thôi.” Cô lùi ra sau một bước, hai vành tai đỏ rực, “Nhà em cách âm không tốt lắm, được không?”
Ánh mắt Lâm Yến Thù sáng rực rỡ, Giang Ninh của anh đúng là đáng yêu chết mất, nụ cười của anh càng thêm xán lạn, anh biếng nhạc tựa vào tủ đứng bên cạnh, thoải mái nói: “Được.”
“Vậy anh cười cái gì?” Hai má Giang Ninh cũng nóng lên, không phải người đầu têu là anh sao?
“Không cười, đi thôi.” Lâm Yến Thù nhấc chân bước vào phòng ngủ, còn cực kỳ cẩn thận đi đến bên cửa sổ kéo rèm vào. Anh quay người, thoải mái ngồi xuống giường cô, 2 tay chống xuống đệm, hơi ngửa người ra sau. Tư thế vừa lười biếng, lại mị hoặc, hầu kết nhấp nhô, đường xương quai xanh ẩn hiện, quyến rũ, giọng nói trầm thấp vang lên đầy dụ dỗ: “Tới đây.”
Trong phòng nhiệt độ như tăng lên vùn vụt, Giang Ninh trở tay đóng cửa, không bật đèn.
Ánh sáng lờ mờ không rõ, Giang Ninh vặn khoá lại, “răng rắc” âm thanh chậm rãi vang lên.
Quá tĩnh lặng, chỉ một tiếng động nhỏ cũng tạo nên tiếng vang rất lớn. Lúng túng muốn chết.
Giang Ninh đi đến trước mặt anh, chân dán lên chân Lâm Yến Thù, hồi hộp đến độ tay cũng run lên, cô chậm rãi tháo từng chiếc cúc áo, bồn chồn hỏi: “Vậy làm gì? Có tạo ra âm thanh lớn lắm không?”
“Anh chưa từng thử bao giờ, nhưng chắc tiếng động không nhỏ.” Giọng anh rất trầm, anh cảm nhận được rõ ràng động tác run rẩy, bối rối của Giang Ninh. Cách một tầng áo sơ mi mỏng, như có như không chạm lên cơ thể anh.
Cổ Giang Ninh hơi khô, lại tháo một nút áo nữa ra, “Anh chưa từng làm trước đây à?”
“Anh làm với ai được?” Chân anh dán lấy chân cô, ngẩng đầu chăm chú nhìn Giang Ninh: “Em cho rằng anh đã từng có gì với người khác sao?”
“Tấm hình… 10 năm trước.” Giang Ninh nắm chặt bả vai Lâm Yến Thù, đẩy anh nằm lên giường, nói đúng ra cô không hề đẩy, mà là anh tự giác nằm xuống, tỏ vẻ giống như mình bị cô tấn công.
Lâm Yến Thù ngã xuống giường, áo sơ mi đã tháo bung cúc lộ ra cơ bụng săn chắc, bằng phẳng chạy thẳng xuống đến đường nhân ngư ẩn hiện trong cạp quần.
“Ảnh chụp nào?” Hầu kết anh hơi động, giọng nói rất trầm, “Em nói chi tiết một chút?”
“Đó là bạn gái Chu Tề?” Ai đó rất chủ động, tích cực để bị ăn, còn Giang Ninh trong lúc nhất thời không biết nên ra tay thế nào với mỹ nam bên dưới, chỉ biết ngơ ngác nhìn Lâm Yến Thù đang bày ra bộ dạng mặc người định đoạt.
Tư thế này phải nói là cực kỳ chủ động, bày tỏ thái độ dâng hiến trọn vẹn.
“Ừ.” Lâm Yến Thù đáp, thấy Giang Ninh bất động, anh thoáng suy tư một lát, lập tức ngồi dậy, kéo cô cùng ngã xuống giường. Anh lấy lại quyền chủ động, nhấc chân quỳ bên người cô, một bên đầu gối chạm đến chân Giang Ninh, say đắm nhìn cô: “Em dám xoá anh? Em ghen đúng không?”
Giang Ninh hất cằm, làn da cô rất trắng, cằm hơi nhọn, vừa có nét thanh lãnh, lại có chút kiêu kỳ, thẳng thắn nhìn vào mắt anh.
Lâm Yến Thù cúi xuống hôn lên môi cô.
Kỹ thuật hôn môi của anh càng lúc càng thành thạo, cả người Giang Ninh như thể bị nụ hôn ấy lấp đầy, rồi lại như tan ra thành bọt biển.
Giang Ninh hơi ngửa đầu, bị người kia hôn đến mức không thở nổi, Lâm Yến Thù tạm thời thoả mãn, mới buông Giang Ninh ra, kéo dãn khoảng cách một chút.
Cô thở hổn hển, thì thầm hỏi: “Hai người ở bên nhau à?”
“Không. Chỉ muốn lừa em thôi.” Khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của anh nửa rõ, nửa mờ trong thứ ánh sáng mơ hồ, có hơi lạnh lùng. Đôi mắt nóng bỏng chăm chú nhìn cô, một tay đỡ lấy lưng Giang Ninh nhanh chóng cởi áo
ngực, “Anh chỉ có một mình em, cũng chỉ muốn làm chuyện đó với một mình em.”
Em là tín ngưỡng đời anh, là nữ hoàng của anh. Anh chỉ là một thần dân ngô ngốc và cuồng tín, luôn một lòng trung trinh với em, mù quáng dõi theo em.
Anh không luồn cúi trước dục vọng, chỉ khuất phục với một người duy nhất. Chỉ em mà thôi.
“Anh chỉ yêu em.” Ngón tay hơi chai của anh lướt qua lưng cô, những nơi nó chạm đến như châm lên ngọn lửa. Anh hệt một tên thổ phỉ ào đến chiếm đóng mọi ngóc ngách trong tâm chí cô, chẳng chịu chừa lại một mảnh nhỏ.
Tên đã lên dây.
Ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa tra vào ổ, cực kỳ ngắn ngủi, dứt khoát. Giang Ninh lập tức lấy lại tinh thần, lăn nhanh vào trong chăn, với tay lục lọi đồ lót, cuống cuồng mặc vào.
Tim đập thình thịch như thể sắp rơi ra khỏi lồng ngực.
Lâm Yến Thù nửa nằm nửa ngồi trên giường, liếm liếm khóe môi, rút từ trong ngăn kéo tủ đầu giường một bao thuốc lá, rút một điếu đặt lên bên môi. Anh muốn hút 1 điếu. Cuống họng khô nóng, anh lặng lẽ đứng lên. Mọi việc cứ thế bị cắt đứt.
Anh đã đến đây mấy lần, lần nào cũng vào phút gay cấn nhất thì phải dừng lại.
“Mẹ em về rồi.” Giang Ninh dùng khẩu hình nói nhỏ, “Anh mặc quần áo vào đi. Cách âm ở đây kém lắm.”
“Tối qua nhà anh, nhé?” Lâm Yến Thù nhìn cô lo lắng, bồn chồn thể hiện rõ trên mặt, không muốn tiếp tục đùa dai, dù gì 2 người cũng còn nhiều thời gian, anh cũng không quá vội vàng.
Lúc Giang Ninh nói phòng ở đây cách âm kém, anh còn đang nghĩ là có lẽ cũng có cách âm nhưng mức độ không quá cao, nhưng thực sự ở đây chẳng có chút cách âm tối thiểu nào, nếu làm việc này ở đây chẳng khác nào tường thuật trực tiếp cho cả thiên hạ nghe thấy.
Bên ngoài mẹ Giang và Mộc Mộc vui vẻ chào hỏi nhau, hai người trong phòng nghe thấy rõ ràng như đang đứng ngay bên cạnh.
Đúng là xấu hổ.
Lâm Yến Thù cả người khó chịu ngậm chặt điếu thuốc nhanh chóng chỉnh lại cúc áo sơ mi.
Giang Ninh hoảng hốt hơn, cô vừa vội vàng kéo lại váy áo, vừa suy nghĩ cục diện trước mắt xem nên giải thích thế nào. Đột nhiên âm thanh bên ngoài ngừng bặt, rồi một loạt tiếng vang, tiếp theo sau là tiếng đóng cửa. Ước chừng 1 phút sau, có âm báo tin nhắn tới, Giang Ninh cầm điện thoại lên, là tin nhắn của mẹ Giang.
“Bên bà ngoại có chút việc, mẹ qua đó một chuyến. Đồ ăn để trong tủ lạnh. Đêm mẹ không về. Có tôm với cua, mẹ đã chế biến sẵn, cách làm cũng đơn giản, tối hấp lên cho Yến Thù ăn. Chờ chút mẹ gửi cách làm cho con. Sáng mai mẹ về làm bữa sáng cho hai đứa.”
Giang Ninh mặt đỏ tía tai dựa vào thành giường nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Trong đống hồi ức lẫn lộn của cô, vừa rồi Giang Ninh loáng thoáng nghe thấy có vật gì đó rơi trong phòng khách. Đây thật sự là bắt gian tại trận. Nghĩ đến lại thấy xấu hổ, cô điên cuồng trấn an bản thân, dù gì tất cả đều là người trưởng thành, tự nhiên sẽ hiểu rõ tình huống.
Phòng này thực sự quá nhỏ. Cô muốn đổi một căn hộ khác.
Bỗng nhiên một bên vai bị nắm nhẹ, Giang Ninh quay đầu, Lâm Yến Thù đang lẳng lặng nhìn cô: “Dì đi rồi à?”
“Vâng.”
“Chúng ta đổi một căn hộ khác lớn hơn đi, sau đó đón mẹ em đến ở cùng, được không?” Lâm Yến Thù cúi xuống, sống mũi cao âu yếm chạm lên má cô, giọng nói trầm ấm, dịu dàng: “Chúng ta 4 người một nhà, cùng nhau chung sống, em, anh, mẹ em cả Lâm Mộc Mộc nữa. Được không?”
Mua 1 căn nhà lớn, 3 người 1 mèo, chung sống bên nhau. Đó là ngôi nhà lý tưởng trong lòng anh.
Giang Ninh quay đầu, “Lâm Yến Thù, anh còn muốn tiếp tục chuyện vừa rồi không?”
Hôm nay các bạn học cũ đều nói Lâm Yến Thù từ năm lớp 10 đã luôn chờ đợi cô, chờ đến hơn 15 năm trời. Cô thật sự, rất muốn làm chuyện này với anh. Cô không biết tại sao Lâm Yến Thù lại cứ luôn chờ đợi cô, lúc trước anh mang tâm trạng gì khi tiễn cô rời đi.
Lâm Yến Thù lặng lặng nhìn cô 3 năm, lại chờ cô tiếp 12 năm.
Giữa những tháng năm dài đằng đẵng, vô tình và cô đơn ấy, cả hai người đã bỏ lỡ nhau bao lâu rồi?
“Mẹ nói để nhà lại cho hai đứa mình.”
Đáy mắt Lâm Yến Thù sâu thăm thẳm, chăm chú nhìn Giang Ninh hồi lâu, rồi điên cuồng áp lên người cô, âu yếm người con gái trong lòng bằng cơn mưa hôn nồng cháy.
Giang Ninh có rất nhiều lời muốn nói với anh, cũng có rất rất nhiều câu muốn hỏi, nhưng cuối cùng tất cả những hoài nghi, thắc mắc ấy biến thành hành động trực tiếp và dứt khoát, hóa thành thứ bản năng nguyên thủy nhất của con người.
Vật chất, tiền tài đối với cô chẳng có chút ý nghĩa gì. Giang Ninh vốn chẳng bận tâm đến những thứ ngoài thân ấy, còn cái gì trên thế giới này quý giá hơn Lâm Yên Thù? Với cô mà nói, thứ xa xỉ nhất, tốt đẹp nhất chính là người đàn ông đang trong vòng tay của cô đây: Lâm Yến Thù.
Cô đã đắn đo rất nhiều, chù trừ rất nhiều, dùng một thái độ nghiêm túc đến hà khắc đối với chuyện hôn nhân, hay thậm chí là quan hệ yêu đương tìm hiểu.
Không phải bởi vì cô không muốn yêu. Mà vì cô chỉ yêu duy nhất một người. Mãi mãi chỉ có một.
Đó là người cô khát vọng đã lâu, là nơi bình an duy nhất trong thế giới hỗn loạn, nhiễu nhương này, là hơi ấm, là chốn yên bình, là nhà.
Hai cơ thể quấn lấy nhau, một cuộc chiến nổ ra rạo rực và đê mê đến lạ. Người kia ngang ngược hoành hành, dồn dập đuổi tới, điên cuồng chiếm cứ cơ thể cô. Tiếng trống ngực điên cuồng đập, những đợt tấn công vồ vập ấp đến hết lần này đến lần khác. Một bên tiến công thần tốc, quyết đoán, mạnh mẽ, một bên mệt mỏi buông vũ khí, ngoan ngoãn đầu hàng.
Cho đến một khắc tất thảy chìm vào tĩnh lặng, cô cảm thụ được sự tồn tại của Lâm Yến Thủ rõ ràng và chân thật trong cơ thể mình. Cảm giác tồn tại ấy quá mạnh mẽ tựa dòng lũ bổ đôi hẻm núi, nước lũ ồ ạt thi nhau chạm vào nơi sâu thẳm nhất. Toàn bộ vách núi ngập nước, tràn ra lênh láng xung quanh. Những cơn mưa thi nhau ập đến, không cách nào khiến dòng lũ lắng xuống được.
Hai người không động đậy, im lặng lắng nghe nhịp tim của đối phương.
Hô hấp của hai người trở thành thứ mê dược trí mạng hấp dẫn đối phương. Không khí phẳng nặng, ngột ngạt, giống như đêm trước cơn bão. Người nào đó mới vừa rồi còn lấy tư thái bá đạo, cường thế quét sạch sẽ thế giới của cô, giờ phút này khi chạm đến chiếc cửa kính mỏng manh, trong thoáng chốc dừng lại, im lìm chạm nhẹ vào cánh cửa.
Động tác vô hạn dịu dàng, nhưng tiếp theo lại là cuồng phong mưa bão, một khi cánh cửa mở ra cơn hồng thủy cuồn cuộn tràn vào, tiến quân thần tốc.
Giang Ninh hôn lên trán Lâm Yến Thù, lọn tóc mềm mại xõa xuống xẹt qua da anh ngứa ngáy, đê mê, đầy quyến rũ.
Từng cơn gió nhẹ qua khe cửa lùa vào trong phòng, làn gió nhu hòa, triền miên, có mùi vị của mùa hè tươi mát, gió đêm mơn trớn làm dịu đi nhiệt độ nóng hôi hổi của hai thân thể lần đầu chìm trong men tình.
Da thịt dính lấy nhau cuồng dại, say đắm, chặt chẽ đến ngỡ như hòa làm một.
Lâm Yến Thù xoay người giam Giang Ninh dưới thân mình.