Anh nhớ em.
Anh gấp gáp về thật sớm là vì nhớ em.
Giang Ninh nắm chặt tay Lâm Yến Thù, rũ mắt, nhấp môi dưới, không nhịn được bật cười. Nhịp tim cô có hơi loạn nhịp, ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Lâm Yến Thù, chăm chú nhìn vào đáy mắt anh.
Anh hơi cúi đầu, giọng nói đè thấp, “Em nhớ anh không? Bác sĩ Giang.” Giang Ninh cười, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
“Không muốn nói à?” Lâm Yến Thù cúi thấp đầu, lông mày khẽ nhướng lên, “Hử?”
Thang máy từ từ đi lên, Giang Ninh sờ sờ lòng bàn tay anh, “Em nói với anh một truyện, anh nhất định không được cười em đâu đấy.”
“Ừ.” Lâm Yến Thù thoáng thất thần, đứng nguyên một chỗ, chăm chú nhìn lên gò má hơi ửng hồng của Giang Ninh, “Anh nhất định không cười em.”
Thang máy dừng tại lầu 11, một tiếng “Đinh” vang lên, Giang Ninh lấy lại tinh thần nói, “Đi vào thôi.”
Cô cầm vali của Lâm Yến Thù tiến vào trước, Lâm Yến Thù bị bỏ lại phía sau. Anh điềm nhiên như không có việc gì xảy ra, cúi đầu nhìn bàn tay vẫn còn vương hơi ấm, khẽ cười, lập tức cất bước đi ra khỏi thang máy.
Cửa phòng mở ra, Lâm Yến Thù xách vali bỏ vào bên trong, thoải mái tự nhiên như nhà mình.
Đèn vừa mở, Mộc Mộc vểnh đuôi vội vàng chạy tới hớn hở đón ông ‘bố’ lâu ngày xa cách, con mèo béo nặng nề phát ra âm thanh rung động, vui vẻ lao
đến quấn lấy ống quần Lâm Yến Thù, liệu mạng làm nũng.
“Đi mà cọ mẹ con đi.” Lâm Yến Thù bế Mộc Mộc lên cưng chiều đùa giỡn với nó.
“Oang” một tiếng nổ vang lên trong đầu, mặt Giang Ninh đỏ ửng như gấc chín.
Mộc Mộc liếc nhìn Giang Ninh chần chờ giây lát, mới đoan đoan chính chính tiến lại gần ngồi xổm trước mặt cô.
Đúng là một con mèo rất lễ phép, sợ lao thẳng đến cọ Giang Ninh cô không thích.
“Chào nhóc.” Giang Ninh bỏ túi xách xuống, lấy dép lê từ trong ngăn tủ ra thay, nhìn chú mèo nhỏ nhu thuận nhìn mình chằm chằm không biết có nên đưa tay ra không.
“Em có thể sờ sờ đầu nhóc ý, nó không cắn đâu.” Lâm Yến Thù đóng lại cửa phòng, nhìn về phía Giang Ninh, “Nựng thử đi, Mộc Mộc rất ngoan.”
Giang Ninh chờ chờ một chút, rõ ràng chú mèo béo đang ngồi xổm trước mặt cô, hết nhìn Lâm Yến Thù lại nhìn Giang Ninh, ánh mắt trong veo, ỏn à ỏn ẻn kêu “meo meo” làm nũng.
Giang Ninh nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu Mộc Mộc. Chiếc đầu nhỏ xíu mềm mại khiến người ta không nỡ không yêu.
“Ở đây có dép đi trong nhà cho anh không?” Lâm Yến Thù đứng sau lưng cô hỏi.
“Có một đôi.” Giang Ninh vội vàng kéo ngăn tủ, tìm được một đôi dép đi trong nhà vẫn nguyên tem, mác, đặt xuống mặt đất: “Anh đi đi.”
Lâm Yến thù đang trêu chọc mèo, gãi gãi đầu Mộc Mộc, ánh mắt chuyển sang phía Giang Ninh, nhoẻn miệng cười nói: “Cảm ơn em.”
Anh cười lên đặc biệt toả nắng, tim Giang Ninh thành công bị lỗi nhịp, bối rối chuyển chủ đề: “Anh có thể rửa rửa tay trong nhà bếp.Ở bồn đó có nước rửa tay đấy. ”
Căn hộ nhà cô thiết kế tương đối đặc thù, vừa vào cửa đã lập tức thấy phòng bếp, tiếp theo đó là phòng ăn, cho nên tất cả các đồ sát khuẩn, nước rửa tay cô đều đặt ở phòng bếp.
Lâm Yến Thù thay dép lên, đặt đôi giày da màu đen của anh ở cửa vào. Giang Ninh đột nhiên cảm thấy vừa kỳ quái, vừa xấu hổ, bởi vì trong nhà xuất hiện một đôi giày nam không phù hợp, đến mức hai vành tai đều đỏ lên.
Nhà cô chưa từng có sự xuất hiện của những vật dụng nam tính nào cả. Còn người đàn ông này lại như thể chẳng để ý gì, cường thế xông thẳng vào thế giới của cô.
“Ừ.” Lâm Yến Thù xoay người, nựng nhóc Mộc Mộc một cái.
Giang Ninh vượt qua anh đi vào nhà bếp, vặn vòi, lấy một chút nước sát khuẩn rửa sạch tay. Sau lưng tiếng bước chân ngày càng gần hơn, Lâm Yến Thù đi tới, đứng ngay sau lưng cô, cơ ngực rắn chắc của ai đó tựa hồ dán sát vào lưng Giang Ninh, cúi người cùng rửa tay.
Giang Ninh xích sang bên cạnh, nhường chỗ cho anh, xoa xoa nước rửa tay lên tay để tạo bọt: “Cổ tay của anh hiện giờ đã bắt đầu cảm thấy có lực trở lại chưa?”
“Ừm.” Tay trái của Lâm Yến Thù vẫn đang đeo túi treo tay orbe. Anh khẽ xoay xoay cổ tay cho Giang Ninh nhìn: “Có thể cử động được rồi.”
“Anh nhất định phải tập vật lý trị liệu, không sẽ bị teo cơ đó.” Lâm Yến Thù lẳng lặnhg đưa tay ra trước mặt cô, Giang Ninh nhướn mi hỏi: “Sao thế?”
Bàn tay to của anh vươn ra, lấy đi một phần bọt xà phòng trên tay cô, rũ mắt, giọng nói có chút trầm: “Vừa rồi trong thang máy em muốn nói gì? Em còn chưa nói xong.”
Giang Ninh từng đọc được một câu trên mạng: Bôi kem dưỡng da tay thừa của mình lên tay một người con trai có nghĩa là: Anh ấy là của tôi.
Nước rửa tay cũng có ý nghĩa tương tự. Giang Ninh định tránh sang một bên, nhưng Lâm Yến Thù nhanh hơn một bước giơ cánh tay bị thương, tự nhiên đề nghị: “Bác sĩ Giang, rửa tay giúp anh đi.”
Chỉ rửa tay thôi mà, cũng không phải nhờ cô tắm rửa hộ. Giang Ninh kéo tay anh, tỉ mỉ rửa thật cẩn thận, cô buông thõng mắt, chăm chú nhìn những đầu ngón tay thon dài của Lâm Yến Thù, “Mấy ngày nay em vẫn một mực suy nghĩ, có khi nào sau khi anh trở về sẽ nói với em: Tất thảy chỉ là lời nói đùa.”
Động tác của Lâm Yến Thù khẽ dừng lại, anh rũ mi, “Sao em lại nghĩ vậy? Em cảm thấy anh không đủ chân thành sao?”
‘“Không phải.” Giang Ninh rửa tay theo tiêu chuẩn vệ sinh của bác sĩ, rửa cặn kẹ từng ngón tay, kể cả móng tay cũng kỳ sạch sẽ, mặc dù móng tay của anh vốn cũng rất sạch. Móng tay Lâm Yến Thù không dài, bàn tay to, cứng rắn đặt trong hai bàn tay nhỏ nhắn của Giang Ninh, cô chuyên chú rửa không bỏ sót bất kỳ chỗ nào, “Không phải vấn đề của anh, mà là vấn đề của em.”
Đến nay cô vẫn không dám cho Lâm Yến thù số di động của mình, trên tài khoản Wechat vẫn chỉ hiển thị một dãy số xa lạ, sợ đặt hết tất cả những tấm chắn xuống, phô bày hết con người thật của bản thân, phần tình cảm mình nâng niu, quý trọng đến tột cùng này, một ngày sẽ đột nhiên biến mất.
Nói theo cách khách, cô không dám chờ mong điều gì.
Giang Ninh kéo tay Lâm Yến Thù xuống dưới vòi nước gột sạch bọt xà phòng, rút ra hai tờ khăn giấy đưa cho Lâm Yến Thù, cô giương mắt, “Thật sự không phải vấn đề từ phía anh. Em không ngờ anh lại nghiêm túc với tình cảm này đến thế. Chỉ cần anh hơi nghiêm mặt, em sẽ vô cùng lo lắng, sẽ nghĩ ngợi, thầm nhủ không biết có phải mình đã nói sai cái gì không.”
“Anh không giận em, đừng lo, em muốn nói gì cứ nói. Hai ta ở bên nhau, em có thể tâm sự với anh bất kỳ điều gì.” Lâm Yến Thù chậm rãi lau khô tay, vứt khăn giấy vào sọt rác, dịu dàng xoa đầu Giang Ninh, chắc chắn cô đang rất khẩn trương. Mỗi lần cô bồn chồn thường nói rất nhiều: “Anh không nghiêm mặt, mặt anh bình thường đã khó ở thế này rồi.”
Lâm Yến Thù cúi đầu, nhìn sâu vào mắt cô, khoé môi nhẹ nhàng cong lên: “Vậy sau này anh sẽ cười thật nhiều, được không?”
Giang Ninh nhìn anh, thầm thì hỏi: “Tối nay anh ở lại đây à?”
“Có thể không?” Đáy mắt anh chậm rãi tràn ra ánh sáng lấp lánh, giọng nói trầm thấp thủ thỉ bên tai cô: “Ngủ ở phòng chính hay phòng nhỏ bây giờ? Cứ ngủ ở phòng chính đi, ngủ bên phòng nhỏ lỡ tối dì Giang về thì sao? Anh ngủ phòng em nhé? Vừa hay vì phải đi công tác nên anh đã mang theo đủ đồ dùng sinh hoạt theo.”
Rõ ràng cô không mời anh ở lại nhà minh, nhưng câu trả lời của anh chàng nào đó lại chẳng có chút kẽ hở nào, Giang Ninh nghi ngờ anh cố ý.
Lâm Yến Thù vươn tay, ngón tay dài dán trên mặt cô: “Giang Ninh, có phải anh vẫn chưa thể cho em cảm giác an toàn? Vậy em có muốn xác nhận chắc
chắn không?” “Cái gì?”
“Chúng ta có thể làm… tay của anh dù không tiện lắm, nhưng sẽ nhất định không làm trễ nải việc gì.” Ngữ điệu Lâm Yến Thù chầm chậm, thoáng trầm ngâm, lại có phần nghiêm túc: “Quá trình các cặp tình nhân ở bên nhau cần rất nhiều mốc quan trong. Em muốn thế nào? Anh sẽ phối hợp?”
Giang Ninh xoay người rời đi.
Lâm Yến Thù kéo cô vào trong ngực, đôi chân dài phối hợp với cánh tay và bức tường nhà bếp tạo thành một nhà tù giam cầm Giang Ninh. Anh cúi xuống hôn lên trán Giang Ninh, tiếng nói ép xuống rất thấp: “Có phải trong lòng em vẫn không chắc chắn lắm?”
Nội tâm cô điên cuồng gào thét: Em không có ý đó. Thật mà.
Nụ hôn dịu dàng từ mi tâm dọc theo sườn má, dừng lại bên cạnh môi. Anh chậm chạp không hôn xuống, nhưng hai cánh mũi vẫn dán sát lấy nhau vô cùng thân thiết. Nụ hôn dịu dàng vào chậm rãi như mưa xuân đáp xuống bờ môi. Sự động chạm cực nhẹ, không phải sự cuồng dã, mãnh liệt đầy chiếm đoạt như nụ hôn kiểu pháp ở đồn cảnh sát, mà tựa như mơn trớn, vỗ về một cánh hoa mỏng manh. Anh thấp giọng thì thầm, đầy khẩn thiết: “Em có thể làm gì đó với anh, thử chút cũng không sao? Anh sẽ phối hợp.” Anh hơi dừng lại một chút, mới nói tiếp: “Kỳ thực trong lòng anh cũng có chút không hoàn toàn nắm chắc.”
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, cô hoảng hốt nhảy khỏi ngực Lâm Yến Thù chạy ra ngoài, vội vã đến mức suýt rơi dép lê. Cô bối rối ấn vào màn hình, nhìn gương mặt lạ lẫm đang đứng ngoài cửa. Người giao đồ ăn đã tới. Nhịp tim cô hiện giờ hoàn toàn mất kiểm soát, như thể sắp rơi ra khỏi lồng ngực.
Lâm Yến Thù nói thế là ý gì? Trong lòng anh cũng có thứ chưa nắm chắc? Là sao? Anh không có cảm giác an toàn khi ở bên cô sao?
Sau lưng vang lên tiếng bước chân. Giang Ninh đưa lưng về phía Lâm Yến Thù, cuống quýt nói: “Thức ăn giao đến rồi.”
Lâm Yến Thù kéo ghế, ngồi bên càn ăn, không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa.
Anh gọi một nồi lẩu Triều San, trên bàn đặt la liệt hộp đồ nhúng, bày kín cả một mân. Lâm Yến Thù pha nước chấm, Giang Ninh tìm ổ điện, hai người ngồi đối diện nhau.
Nồi lẩu sôi rất lâu, nhịp đập hỗn loạn trong lồng ngực cô cũng dần bình tĩnh lại.
Cô không còn kháng cự việc cùng Lâm Yến Thù đi đến việc kia nữa, với người trưởng thành đó là chuyện hoàn toàn bình thường. Hai người cũng chẳng còn là đứa bé 17, 18 tuổi, cứ đắn đo, cân nhắc đủ thứ. Cái tuổi này nếu cứ chần chừ, không quyết liệt đến cùng chỉ sợ chẳng còn mấy lần được yêu một cách cuồng nhiệt, bản năng.
Những điều cô còn chưa chắc chắn thì giờ phút thấy Lâm Yến Thù xuất hiện ở đồn cảnh sát, Giang Ninh đã xác định, cô vốn chẳng cần dùng phương thức này để xác nhận lòng mình. Nếu Lâm Yến Thù thật sự muốn làm, Cũng được. Cô là bác sĩ, có thể chắc chắn không làm tổn hại đến vết thương của Lâm Yến Thù trong lúc quan hệ.
Cô đã quyết định, chỉ cần Lâm Yến Thù nhắc lại, cô nhất định sẽ đồng ý. Nhưng anh lại không đề cập gì đến vấn đề này nữa.
Lâm Yến Thù không biết nấu ăn, nhưng lại là người thích ăn ngon và rất biết thưởng thức. Vì thế kỹ thuật nhúng thịt và pha nước chấm của anh vô cùng chuyên nghiệp. Thịt nhúng vừa chín tới, lập tức gắp cho Giang Ninh, toàn bộ quá trình không để cô phải động tay động chân. Trước kia khi hai người cùng đi ăn lẩu anh đều làm thế, luôn gắp cho cô.
Kể cả đồ ăn khoái khẩu cũng nhất định phải để dành cho Giang Ninh 1 nửa.
“Anh đừng chỉ gặp cho em. Anh cũng ăn đi.” Giang Ninh nhìn một bát đầu ú ụ thịt trước mặt, vặn nắp chai coca rót đều ra hai cốc, “Thế này là đủ rồi.”
Lâm Yến Thù chậm rãi nhúng thịt bỏ thêm vào bát cô: “Ăn nhiều một chút mới có sức.”
Giang Ninh kém chút nữa phụt sạch coca ra khỏi miệng. Có sức? Có sức để làm gì?
Cô cầm cốc Coca mát lạnh uống một ngụm lớn. Thứ nước có ga xông thẳng lên não, kích thích đầu óc cô tỉnh táo lại: “Cái gì cơ?”
“Mới có sức đánh mất phần tử não tàn, coi luật pháp như trò đùa ngoài xã hội.”
Lâm Yến Thù tiếp tục gặp một gắp thịt bò cho Giang Ninh: “Em học võ phòng thân khi nào thế? Đòn Hane Makikomi kia của em rất có kỹ thuật. Học bao lâu rồi?”
“Được chục năm gì đó.” Giang Ninh đặt cốc Coca xuống, khí ga trôi tuột từ cổ họng xuống bụng, cô bắt đầu cảm thấy bình tĩnh hơn, thì ra ý anh không phải đang nói cái kia. Giang Ninh rút giấy lau miệng, lại cầm đũa từ tốn ăn mấy miếng thịt bò tươi, non, được nhúng cực chuẩn, “Học đại học em bắt đầu học, vì không muốn tiếp tục sống yếu đuối như trước kia. Về sau do nghề nghiệp yêu cầu, nếu như em không có thể lực tốt, sao có thể vào được khoa chỉnh hình?”
“Sao em lại chọn khoa chỉnh hình?” Lâm Yến Thù lại gắp một gắp rau cho Giang Ninh, chăm chú nhìn cô: “Anh không có ý gì khác, chỉ hiếu kỳ thôi. Anh cảm thấy em có rất nhiều lựa chọn khác.”
“Em không còn lựa chọn khác.” Giang Ninh cân nhắc từ ngữ một lúc, nói tiếp: “Em vốn chỉ có duy nhất con đường này.”
Lâm Yến Thù hơi chau mày: “Không có lựa chọn khác?”
Giang Ninh gật đầu: “Vậy tại sao anh lại chọn Đại học Cảnh sát?”
“Giống em. Không còn lựa chọn nào khác.” Lâm Yến Thù cắn một miếng bò viên, ý cười rất sâu, “Chỉ có con đường này vì thế nhất định phải đi đến cuối cùng.”
Lâm Yến Thù gọi tương đối nhiều đồ ăn, vì thế cơm nước xong xuôi vẫn còn rất nhiều đồ thừa, Giang Ninh thu dọn, đóng hộp cất tủ lạnh.
“Anh đi tắm trước.” Lâm Yến Thù chỉ chỉ hướng phòng tắm, nói: “Được chứ?”
Giang Ninh thoáng sửng sốt, lập tức trả lời: “Ừ. Anh tắm đi.” “Vậy thì tốt. Anh đi đây.”
Lâm Yến Thù xách vali, vô cùng tự nhiên, thoải mái đi vào phòng ngủ của Giang Ninh.
Giang Ninh lấy lại tinh thần, anh nói như vậy là sao. “Được” là “Được” cái gì?
Lâm Yến Thù ôm quần áo ngủ đi vào phòng tắm, đèn phòng tắm sáng lên. Giang Ninh thoáng chần chờ, cô đã thu dọn xong bàn ăn, toàn bộ thức ăn còn dư đóng hộp cẩn thận bỏ vào tủ lạnh.
Chung cư này chỉ là toà nhà bình dân, cách âm giữa các phòng không quá tốt, hoàn toàn có thể nghe được tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm. Giang Ninh đi vào phòng ngủ, Lâm Yến Thù đang tắm, thân ảnh của anh chiếu lên cửa thuỷ tinh, cao thật cao. Đường nét cơ thể rõ ràng, lưng dài, eo nhỏ, dáng người vô cùng hoàn mỹ.
Giang Ninh bất tri bất giác nhận ra, cửa phòng tắm nhà cô là kính mờ, nhưng khi dính hơi nước lại trở thành kính hơi mờ.
Vô cùng lộ liễu.
Ngày mai phải gọi người đến đổi cửa.
Cô vội vàng chui vào phòng ngủ, nhìn vali quần áo của Lâm Yến Thù hiên ngang đặt ở cuối giường.
Trong vali quần áo được gấp chỉnh tề, ngay ngắn, cẩn thận, tỉ mỉ. Các tập văn kiện, hồ sơ cũng được đặt trong những túi clear bag màu sắc khác nhau, sắp xếp đâu ra đó. Laptop, giấy tờ, túi tiền được đặt riêng một ngăn, bên trong góc khuất còn có một hộp Durex màu lam.
Giang Ninh biết rõ ý của anh là gì.
Cô yên lặng dời mắt, kéo ngăn tủ ra tìm quần áo.
Cửa phòng tắm mở, răng rắc một tiếng, lông tơ phần gáy cô cơ hồ đều dựng lên. Giang Ninh hít thở sâu, cầm một bộ quần áo lên, vừa quay đầu đã thấy Lâm Yến Thù mặc duy nhất một chiếc quần ngủ, lau tóc bước tới. Cạp quần lỏng lẻo treo hờ hững bên xương hông, bên trên là cơ bụng săn chắc, rắn rỏi.
Một giọt nước thuận theo bờ vai của anh trượt xuống, dọc theo cơ bụng, lăn chậm rãi biến mất trong quần ngủ.
“Em đi tắm đây.” Giang Ninh rút một chiếc váy ngủ nói, “Cẩn thận đừng để bị cảm lạnh.”
“Ừ.” Lâm Yến Thù lau tóc, giọng nói có hơi tầm, anh vừa tắm xong, hàng mi dài vẫn còn ướt nước, da thịt toả ra hơi ấm nhàn nhạt: “Anh chờ em.”
“Máy sấy đặt ở bên trên bồn rửa tay.” Phòng tắm và bồn rửa tay được xây tách nhau. Bồn rửa tay ở bên ngoài, tách biệt với phòng tắm. Cô nhìn về phía cổ anh, gật đầu: “Nhớ sấy khô tóc.”
Ánh mắt Lâm Yến Thù thoáng qua một tia sáng rất nhạt: “Ừm.”
“Vậy, em đi tắm đây.” Giang Ninh đứng thẳng lưng, nhanh chân bước vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
Lâm Yến Thù như có điều suy nghĩ khẽ nhoẻn miệng cười, một lúc sau mới đi lau khô tóc, nhìn một vòng quanh phòng ngủ. Phòng ngủ của Giang Ninh rất đơn giản, đầu giường đặt một đống sách chuyên ngành, phía trên đặt một cặp kính mắt. Mặt bàn để một chiếc đèn bàn màu hồng.
Hộc tủ đầu giường bày một bình hoa, cắm mấy khóm hoa hồng trắng, chính là bó anh tặng hôm trước, vì không giữ được tươi nên cô đã xử lý thành hoa khô để cắm.
Lâm Yến Thù ngồi bên đầu giường chăm chú nhìn lọ hoa hồi lâu, kìm chế những cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng.
Sau khi Giang Ninh tắm rửa xong, nghiêm túc bôi dưỡng thể khắp cả người, mặc quần áo tử tế, mở điện thoại di động tìm các tư thế làm tình không động đến tay. Một chân trời mới như mở ra, thì ra có nhiều cách làm như vậy.
Cô đứng trong phòng tắm hồi lâu, điều chỉnh nhịp tim ổn định mới bước ra khỏi phòng tắm.
Cửa phòng ngủ chính khép hờ, giờ phút này Giang Ninh đột nhiên không có dũng khí đi thăm dò thử xem Lâm Yến Thù đang làm gì. Tóc của cô rất dày phải sấy tương đối lâu, cô sấy khoảng hơn 10 phút, tóc mới cơ bản được hong khô.
Lần trước ở nhà Lâm Yến Thù, chỉ một nụ hôn đã khơi mào tất cả, họ không kìm được lòng ngấu nghiến hôn nhau. Còn lần này, phải làm sao để bắt đầu đây?
Giang Ninh lòng mang ý nghĩ xấu, sấy khô tóc, lại cẩn thận bôi một lớn lotion dưỡng da nữa. Ngắm nghía mình trong gương hồi lâu, hai má đã đỏ bừng. Cô đang cân nhắc mình có nên trang điểm nhẹ nhàng để nhìn xinh đẹp hơn một chút hay không?
Cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ ý định này. Quá xốc nổi, quá lộ liễu.
Đẩy cửa bước vào. Phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào. Giang Ninh nhìn về phía giường, Lâm Yến Thù đã mặc áo ngủ, nút áo cài chỉnh tề, kéo một góc chăn, nằm ngay ngắn trên giường ngủ thiếp đi.
Giang Ninh: “...”
Tiếng hô hấp của anh đều đặn, dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt, hàng mi dài in một bóng mờ dưới mí mắt. Anh ngủ rất yên tĩnh, vẻ kiệt ngạo, ngang ngược trên người tản mạn đi đâu hết chỉ còn lại vẻ yên bình, tĩnh lặng.
Giang Ninh trầm mặc trong chốc lát, lặng lẽ tắt đèn, đóng cửa.
Mộc Mộc từ phòng khách, thò đầu vào thăm dò tình hình, lại ngửa đầu nhìn Giang Ninh. Cô khẽ cười vuốt ve cái đầu nhỏ của nó: “Ba của con ngủ rồi, không được làm ồn, cũng không được gọi ba nhé.”
Lâm Yến Thù nói đã 1 ngày anh chưa ăn gì, có phải gần đây cũng không ngủ được một giấc hoàn chỉnh? Anh từ đường sắt trên cao xuống đến nơi, lập tức xách hành lý, cấp tốc chạy đến tìm cô.
Giang Ninh nhẹ nhàng nằm lên giường, lấy một quyển triết học trên bàn mở ra.
Một chữ cũng không vào nổi đầu, cô nhịn không được bật cười, lấy quyển sách che mặt, nằm xuống.
Lâm Yến Thù cầm theo một hộp Durex đến nhà cô, lại nằm thẳng cẳng trên giường ngủ không biết trời đất.