Mối Tình Đầu - Chu Nguyên

Chương 30: Móc Tay




Giang Ninh cho là mình sẽ mất ngủ, lúc ngủ cô không thích nhất là có người nằm cùng. Cũng vì thế cô rất ít khi ở lại bệnh viện ngủ, dù có trễ đến mấy nhất định cũng sẽ về nhà. Cô không quen việc có người khác bên cạnh.

Trên thực tế, cô chỉ không thích có “người khác” ở bên cạnh. Lâm Yến Thù ngay từ đầu đã là ngoại lệ.

Dưới bàn tay to rộng của anh, Giang Ninh từ từ nhắm mắt, cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu, cô và Lâm Yến Thù cùng lắm mới gặp lại nhau chưa đến nửa tháng, thế mà giờ phút này đây lại cùng nhau nằm trên một chiếc giường, cùng chìm vào giấc ngủ.

Chỉ cần vươn tay cô có thể lập tức chạm vào anh, cảm nhận được chân thực da thịt của anh, hô hấp của anh, nhiệt độ cơ thể anh… trên trán cô vẫn lưu lại nhiệt độ cánh môi anh, cùng đôi bàn tay ấm áp,với những ngón tay thon dài, thô ráp.

Không biết cô thiếp đi lúc nào, chỉ nhớ rất nhanh đã chìm vào trạng thái mơ hồ, rồi dần dần sâu giấc. Cô tỉnh dậy lúc tiếng chuông báo thức vang lên.

Chuông mới kêu được một tiếng đã bị ai đó tắt phụt đi. Cô đột nhiên bừng tỉnh, vừa mở mắt đã thấy gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc.

Lâm Yến Thù cầm điện thoại di động của cô, đưa qua, “Điện thoại của dì Giang.”

Lâm Yến thù mặc một bộ quần áo ngủ màu đen, cài đến tận cúc trên cùng. Đôi mắt anh đen nhánh, trong trẻo, nhàn tản tựa vào thành giường. Giang Ninh ngẩn người nhìn đường sống mũi cao thắng, đến đôi môi đầy đặn, đầu óc vẫn đang bồng bềnh, mộng mị, cảm thấy không đúng lắm, mở miệng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Giang Ninh ngủ quá say, khi tỉnh lại có chút ngái ngủ, đầu óc chậm một nhịp so với bình thường. Đúng rồi đêm qua cô ngủ lại nhà Lâm Yến Thù: “Điện thoại của mẹ?”

“Ừm.”

Giang Ninh nhận điện thoại, cúi đầu nghe máy, liếc nhìn thời gian trên màn hình, mới 7 giờ sáng.

“Mẹ.”

“Con đang ở đâu? Sao đêm qua không về nhà?”

Giang Ninh xoa xoa hai mắt, bỗng nhiên một bóng đen tiến tới gần, là Lâm Yến Thù, cô giương mắt nhìn anh, bàn tay anh khẽ vừa vặn đặt lên bờ vai trần của cô, chỉ chỉ vào cửa phòng, nói nhỏ: “Anh ra ngoài nhé.”

Xúc cảm ấm áp chạm vào da thịt Giang Ninh, khởi gợi lên trong lòng cô thứ cảm xúc tê dại, khó miêu tả..

Giang Ninh gật đầu.

“Con đang ở nhà anh ấy, tối hôm qua con định nói với mẹ, nhưng con nhắn tin không thấy mẹ trả lời, nên đoán chừng mẹ ngủ rồi.” Giang Ninh rũ mắt phát hiện cúc áo trên bị tuột, khiến cổ áo trôi xuống qua bả vai lộ ra áo lót bên trong. Cô đỏ mặt tía tai vội vàng kéo lên.

Lâm Yến Thù bước tới gần cửa thì đột nhiên thoáng chần chờ một lát, sau đó gấp gáp kéo cửa đi ra ngoài.

“Nhanh vậy?” Đầu dây bên kia, giọng bà Giang thoáng giật mình hoảng hốt, “Nhà cậu ta ở đâu?”

“Tân Giang 1ạ.” Cửa phòng khẽ khàng bị đẩy ra, Giang Ninh thở một hơi, tựa vào gối mềm sau lưng: “Sao mẹ dậy sớm thế?”

“Buổi sáng nhận được tin nhắn Wechat của con mới biết con không về nhà. Mẹ không biết con ngủ ở bệnh viện hay ngủ ở ngoài, chờ đến bây giờ, đoán chừng con cũng dậy rồi, cho nên gọi điện thoại hỏi con thử. Con có về nhà ăn cơm không? Mẹ chờ lát nữa sẽ qua nhà bà ngoại con.”

“Mẹ nấu cơm rồi ạ?” “Ừ.”

“Vậy chút nữa con với anh ấy sẽ qua nhà.” “Vậy là hai đứa đã quyết định sẽ kết hôn?”

Giang Ninh chậm rãi nhìn quanh căn phòng của Lâm Yến Thù chậm rãi gật đầu, “Vâng.”

“Con có hiểu rõ về cậu ta không? Được rồi, mẹ không hỏi nữa. Chỉ cần con hạnh phúc, vui vẻ là được, đừng khiến bản thân phải chịu bất kỳ uỷ khuất gì.” Bà Giang nói, “Con dẫn cậu ta về nhà ăn sáng đi, mẹ không ở nhà, bữa sáng đã nấu xong để trong nồi cho con đó, về ăn đi nhé.”

“Cần con đi đón mẹ không?”

“Không cần, không cần. Tay cậu ta có hồi phục được không? Sẽ không để lại di chứng gì chứ?”

“Không có việc gì đâu mẹ.” Tay Lâm Yến Thù bị thương không tính là quá nghiêm trong, mặc dù nhìn qua có vẻ hung hiểm. Nhưng vì cứu chữa kịp thời, sơ cứu và làm sạch vết thương tốt diện tích viêm nhiễm tương đối nhỏ, bác sĩ tham gia phẫu thuật lại đều là tinh anh của bệnh viện Tân Thành, y thuật cao siêu, tay nghề gạo cội, hơn nữa quá trình hồi phục hậu phẫu cũng không tệ, “Nửa năm nữa có thể hồi phục như thường.”

“Trước kia mẹ hỏi vì sao con cứ tránh né chuyện yêu đương, con kiếm cớ công việc bận bịu không có thời gian. Hỏi con có phải đã có người mình thích hay không, con nhất quyết phủi nhận. Giới thiệu đối tượng cho con, con cũng cương quyết không gặp, ra là vì con vương vấn cậu ta không quên.”

Giang Ninh nhấp môi dưới, không phủ nhận.

Giang Ninh không phải kiểu người kiêu ngạo, khinh thường người khác, tự cho bản thân xuất chúng, chỉ là trong tim cô khắc cốt ghi tâm một bóng hình. Yêu đơn phương người kia 3 năm, khi ấy cô còn quá nhỏ, mang theo đủ những nỗi niềm trăn trở, lo lắng, sợ hãi, vì thế đành buông tay Lâm Yến Thù.

“Lâm Yến Thù” trở thành cái tên Giang Ninh không dám nói ra khỏi miệng, đau đáu trong tim cô hơn mười mấy năm trời.

“Hy vọng con có thể hạnh phúc.”

Giang Ninh cúp điện thoại, đứng dậy, xuống giường, đụng trúng gối đầu của Lâm Yến Thù. Tiếng kim loại thanh thúy vang lên, cô quay đầu, thình lình thấy một chiếc còng tay rơi trên mặt đất.

Giang Ninh hơi sửng sốt, Lâm Yến Thù có sở thích này hả?

Cô giơ chiếc còng lên nhìn một chút, bất tri bất giác nhớ ra nghề nghiệp của anh. Cô bật cười, vội vàng cất còng tay lại chỗ cũ. Sao anh lại đem còng tay

giấu dưới gối? Bị chập chăng?

Cô đi vào toilet thay quần áo, chải tóc gọn gàng mới mở cửa đi ra. Bên ngoài Lâm Yến Thù đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại.

Thời tiết rất đẹp. Những tia sáng đầu tiên của sớm mai từ ban công nhỏ phía Đông tràn vào trong phòng, phản xạ lên các vật dụng bằng đá và thuỷ tinh phát ra ánh sáng vàng lấp lánh.

Lâm Yến Thù đã thay xong quần áo, áo nỉ đơn giản, tấm lưng rộng, cùng chiếc quần dài màu đen phác họa đôi chân dài thẳng tắp, miên man của anh. Lưng Lâm Yến Thù so với ngày thiếu niên rộng hơn nhiều lắm, tạo cho cô thứ cảm giác an toàn, chở che tuyệt đối.

Lâm Yến Thù của bây giờ đã mang vóc dáng cao lớn, vạm vỡ của một người đàn ông trưởng thành… Giang Ninh chợt nhớ tới tối hôm qua thân thể kia ép sát cô vào tường… đột nhiên cuống họng hơi khô.

Phòng của Lâm Yến Thù lát gỗ công nghiệp màu xám lông chuột, không có đèn chiếu sáng chính, buổi tối nhìn có hơi âm u, nhưng ban ngày lại rất đẹp mắt. Mặt tường màu xi măng, ghế sofa màu xám đậm. Nhà không có tivi chỉ có một màn hình chiếu lớn.

Lâm Yến Thù gọi xong điện thoại, cúp máy, quay đầu hỏi cô: “Dì nói gì không?”

“Mẹ chỉ gọi hỏi em đã ăn sáng chưa thôi.” Giang Ninh nói, “Em muốn về thay quần áo, anh có muốn qua nhà em ăn chút gì đó không?”

“Được.” Lâm Yến Thù cong môi, cất điện thoại vào túi quần, đi nhanh về phía cô, “Hiện giờ, hoặc là trước kia dì Giang có đặc biệt rất thích cái gì không? Hôm qua đến anh qua loa quá, chưa kịp chuẩn bị gì…”

“Không cần, mẹ không có nhà, anh không cần khách khí vậy, lần nào cũng quà cáp này nọ.” Giang Ninh cản Lâm Yến Thù lại, “Không cần mua gì hết, qua ăn sáng với em là được.”

Lâm Yến Thù dừng bước, một tay đặt trên eo Giang Ninh, cúi đầu dịu dàng hôn cô.

Giang Ninh cố tình mím chặt môi, đôi mắt sáng ngời.

“Sao thế?” Lâm Yến Thù nhướng mày, anh vừa đánh răng rửa mặt xong trên người vẫn còn mùi bạc hà thơm mát, cánh môi ánh nhẹ nhàng dán lên môi

cô rồi chậm rãi đặt một nụ hôn lên trán Giang Ninh, giọng điệu giận dỗi: “Không thích à?”

Lâm Yến Thù không chuẩn bị bàn chải đánh răng cho Giang Ninh. Cô cũng không đủ dũng khí sáng sớm hôn nhau với người yêu khi chưa đánh răng.

Giang Ninh ôm cổ anh, sau đó lập tức lui ra sau, lấy từ trong túi mấy viên xylitol bỏ vào miệng, nháy mắt cười: “Có thể đi được chưa?”

Lâm Yến Thù cả đêm không ngủ, phản ứng có hơi chậm chạp.

Anh nhếch môi khẽ cười, một lát sau lại chăm chú nhìn cô, hàng lông mi dài tạo thành bóng nhỏ bên dưới mi mắt anh, đột nhiên Lâm Yến Thù nở nụ cười vô cùng xán lạn. Sự rực rỡ đó so với ánh sáng ngoài cửa sổ kia còn đẹp đẽ hơn: “Anh quên mất, ngăn kéo bên dưới bàn có để bàn chải đánh răng mới, anh đi lấy cho em.”

“Không cần, em về nhà tắm rửa, đánh răng cũng được. Mà sữa tắm nhà anh đều quá hạn rồi đó.”

Giang Ninh nhai nhai xylitol, mặt đỏ đến tận mang tai, không thể không nói, người đàn ông này khi cười lên đúng là câu hồn đoạt phách: “Anh không thường xuyên về nhà à?”

“Thời gian trước anh đi công tác tương đối nhiều.” Lâm Yến Thù rút điện thoại di động, mở app mua sắm ra, dự định mua vài thứ đồ dùng thiết yếu, lúc chuẩn bị ấn thanh toán thì dừng lại hỏi: “Em thích dùng của hãng nào?”

Đáy mắt sáng sáng lấp lánh, ý cười rực rỡ vẫn rạng ngời trên môi.

“Em toàn sử dụng mấy loại giá bình dân, ở siêu thị nào cũng bán.” Giang Ninh cất lọ xylitol vào trong túi, “Anh không cần theo sở thích của em đâu, mua loại anh quen dùng là được.”

“Vậy chút nữa anh qua nhà em xem em thường dùng loại nào, anh sẽ mua loại đó.” Lâm Yến Thù trầm thấp đáp, lại giống như tiện miệng hỏi thêm: “Em muốn sống cùng nhau không?”

“Hả?” Giang Ninh cầm túi xách đứng trước cửa phòng ăn, trong một giây ngắn ngủi động tác hoàn toàn đình trệ, cố gắng uyển chuyển giải thích: “Nhà bên kia tương đối gần bệnh viện, cũng tiện cho công việc của em.”

“Anh có thể dọn đến ở cùng em.” Lâm Yến Thù hai tay đút túi quần, ánh mắt vô cùng chuyên chú, dáng vẻ anh luôn mang cho người ta cảm giác qua

quýt dửng dưng, nhưng kỳ thực anh đang thấp thỏm, hai tay trong túi thoáng siết chặt.

“Nhà của em rất nhỏ, chỉ có hai phòng.” Giang Ninh đắn đo từ ngữ một hồi mới từ tốn đáp. Cô cảm thấy hai người ngay lập tức ở chung có hơi nhanh, cô có thể chấp nhận việc yêu đương, hôn môi, ngủ cùng nhau, kể cả đi làm thủ tục kết hôn.

Có điều ở chung… ý nghĩa của việc này không đơn giản.

“Anh và em ở chung một phòng, 2 phòng là đủ rồi.” Ý cười trên mặt Lâm Yến Thù dần dần phai đi, ánh mắt chậm rãi trầm xuống, anh như có điều suy nghĩ, trầm ngâm mở miệng: “Em vẫn không chịu chấp nhận anh?”

“Không phải.” Giang Ninh đang suy nghĩ phải giải thích thế nào.

Sắc mặt Lâm Yến Thù thoắt đen lại: “Có thể ở thử 2 ngày, nếu không thích ứng được, chúng ta lại ra ở riêng, được không?”

“Để em suy nghĩ đã.”

“Em cần bao lâu để suy nghĩ?” Những câu hỏi của anh luôn vô cùng sắc bén, khiến người khác chẳng cách nào tránh né được.

“Một tuần.”

Lâm Yến Thù cầm lấy áo khoác trên ghế sofa đi về phía Giang Ninh, duỗi ngón tay út ra, “Móc tay đi?”

Giang Ninh kinh ngạc nhìn anh. Anh bao nhiêu tuổi rồi không biết?

Lâm Yến Thù mặt không đổi sắc, vươn ngón tay móc ngón tay với Giang Ninh, trịnh trọng nói: “Không được phép đổi ý.”

“Em sẽ cẩn thận cân nhắc.” Giang Ninh nín cười nói: “Hứa.”

Lâm Yến Thù móc tay xong, thuận tiện nắm chặt tay cô, hai người mở cửa cùng đi ra ngoài.

Giang Ninh bước ra trước. Đợi một chút.

Giang Ninh quay đầu, Lâm Yến Thù kéo ngón tay cô đặt lên vị trí quẹt khóa vân tay, anh một chân trong nhà, một chân chặn ở bên ngoài, nhanh chóng

quét dấu vân tay của Giang Ninh, xong xuôi mới buông tay cô, xoay người đóng cửa: “Lấy vân tay, chỗ này của anh cuối cùng cũng đã có nữ chủ nhân rồi.”

Giang Ninh mắt chữ A miệng chữ O không biết phải nói gì.

Thanh máy đi lên, cửa thang máy mở ra. Lâm Yến Thù cầm tay Giang Ninh đi vào thang máy, rút trong túi quần một chiếc thẻ từ, “Thẻ vào khu chung cư. Không được từ chối. Em là bạn gái của anh, không phải người ngoài, cái gì của anh đều thuộc sở hữu của em hết.”

Kể cả anh.

Giang Ninh cất tấm thẻ vào balo, đứng bên cạnh Lâm Yến Thù, cố gắng giấu nụ cười, khẽ gật đầu: “Cảm ơn anh.”

“Không cần khách sáo.” Tư thái của anh luôn vậy ngang ngược, kiêu ngạo, cái cằm khẽ nhếch lên: “Anh là bạn trai của em mà.”

Giang Ninh vẫn lái xe, cô ngồi lên ghế lái kéo dây an toàn, điện thoại của Lâm Yến Thù lần nữa vang lên, anh ấn nút nghe, đồng thời thắt dây an toàn. Bên kia không biết nói cái gì, sắc mặt Lâm Yến Thù tối đi, hai hàng mày nhíu chặt: “Ừ, tôi lập tức qua ngay đây.”

Lâm Yến Thù cúp điện thoại, “Có thể anh sắp phải đi công tác, không thể ăn sáng với em được, em đưa anh đến cửa Nam nhé, anh em trong đội sẽ tới đón anh.

“Tình hình anh thế này mà vẫn phải đi công tác? Tốt nhất bây giờ anh nên đến bệnh viện kiểm tra.” Từ góc độ một bác sĩ, Giang Ninh đưa ra đề nghị, “Tối hôm qua bị đụng vào, có thể sẽ dẫn đến lệch vị trí xương đang cố định.”

“Từ kinh nghiệm gãy xương nhiều lần anh có thể chắc chắn nó không bị lệch vị trí.” Lâm Yến Thù rút từ trong túi một bình xịt hơi cay mới tem mác, nhét vào balo Giang Ninh, dịu dàng nhắc nhở: “Đồ phòng thân, anh đề nghị em nên dùng bình xịt hơi cay, đổi với thể lực của em sử dụng dùi cui điện sẽ không hữu hiệu, nếu như gặp phải kẻ tấn công có ưu thế về chiều cao ngược lại nó sẽ trở thành vũ khí cho đối phương.”

Lâm Yến Thù làm như kinh nghiệm gãy xương của anh nhiều lắm, Giang Ninh nhất thời không biết nên nói gì, năm đó cô lựa chọn vào khoa chỉnh

hình, cũng là vì Lâm Yến Thù, cô có cảm giác một ngày nào đó mình sẽ gặp lại anh ở khoa chỉnh hình.

Quả nhiên.

Giang Ninh lái xe khỏi hầm, “Anh cẩn thận một chút, em đưa anh tới đơn vị nhé? Em có thời gian.”

“Không cần. Đưa đến Cửa Nam là được” Lâm Yến Thù quay đầu nhìn Giang Ninh, ánh nắng từ ngoài cửa lọt vào, phủ lên khuôn mặt an nhiên của cô một tầng hào quang nhàn nhạt. Giang Ninh không đeo khẩu trang như mọi ngày, làn da trắng ngần xinh đẹp, nhìn bao nhiêu cũng không chán: “Em rất lo lắng cho anh nhỉ?”

Giang Ninh gật đầu: “Ừm.”

Lâm Yến Thù im lặng nhìn cô, ánh mắt sâu thăm thẳm, một lúc sau mới mở miệng hỏi: “Lo đến mức nào?”

Giang Ninh quay đầu liếc anh một cái, Lâm Yến Thù chăm chú nhìn cô, anh tựa như đang chờ đợi một đáp án.

Lâm Yến Thù rất quan tâm đến câu trả lời này sao?

Tim Giang Ninh bắt đầu đập loạn. Vừa nhanh, vừa ngứa ngáy.

“Em không muốn nhìn thấy anh bị thương, cho dù trước kia hay hiện tại.” Giang Ninh nắm chặt vô lăng, chăm chú nhìn thẳng đường phía trước,giọng Giang Ninh rất nhẹ, đầy thận trọng, “Ngày ấy khi anh bị đưa đến phòng cấp cứu, em vốn là một trong hai bác sĩ mổ phụ, nhưng em không có đủ dũng khí và bình tĩnh tiến hành ca phẫu thuật ấy. Lâm Yến Thù, em hy vọng anh vĩnh viễn không bao giờ phải vào lại phòng cấp cứu nữa.”