Mối Tình Đầu Cả Đời

Chương 53




Chân cẳng Vưu Gia không tiện cho nên rất nhiều cảnh không thể quay được, lúc hoạt động cũng cố tránh cô.

Nhưng vì tính hoàn chỉnh của chương trình, mọi người vẫn để cô ngồi ở bên cạnh. Cô vẫn có thể tâm sự hoặc làm một ít hoạt động về trí nhớ.

Mỗi lần đi đến chỗ khác đều là Lục Quý Hành cõng Vưu Gia đi qua, sắp xếp ổn thỏa cho cô xong anh mới đi làm chuyện khác.

Phần lớn thời gian cô đều nhàn rỗi, những chương trình thế này thường là chơi cả ngày hoặc là làm nhiệm vụ nhỏ, Vưu Gia chân cẳng không tiện, đương nhiên rất nhiều chuyện cô không làm được. Vưu Gia cảm thấy quá nhàm chán, nếu chơi di động thì có vẻ rất chướng mắt, cô chỉ có thể cầm theo quyển sách tống cổ thời gian.

Tất cả mọi người cảm thấy sách vở cô xem rất có khả năng là sách cắm hoa nấu ăn gì đó, dù sao bản thân cô tự mang thuộc tính ngọt, khí chất mary sue thổi quét toàn trường.

Cô gái được tình yêu ôm ấp, làm gì có hơi thở tinh xảo lãng mạn.

Nhưng mà khi Thượng Quan Vinh mở bìa sách ra xem, cô ấyphát hiện cô đang đọc quyển sách: Giải phẫu cùng Da Vinci.

Ừm…

Bên trong đều là tranh minh họa y học, hàng chữ tiêu đề to rõ ràng: Cột mốc lịch sử cho kiệt tác mỹ học khẩu vị nặng.

Ặc…

Vưu Gia đang xem hình minh họa một đống ruột, đại tràng còn dính đầy mỡ, trên mỡ có hoa nở, to nhỏ đan xen, kéo dài ra cành lá, cành lá nhỏ nhắn đâm thủng lên xương sườn, chúng quấn quanh xương sườn sau đó đâm ra, máu từ lá cây rơi xuống đất biến thành hoa máu.

Thượng Quan Vinh: “…”

Vưu Gia hứng thú bừng bừng.

Giữa chừng Lục Quý Hành đến đây, cô mở sách ra cho anh xem, là mô vú liên kết kéo dài thành hình con bướm, hai hạt đậu hồng vẽ thành hình hoa anh đào, đỏ tươi ướt át.

Vưu Gia chỉ cho anh xem: “Anh xem cái vú này, rất căng tròn. Anh xem kết cấu, rất kỳ diệu!”

Lục Quý Hành: “…”

Thật ra Vưu Gia rất có tinh thần tìm kiếm cái lạ, từ nhỏ đã thích mấy món đồ kỳ quái, lớn lên cũng phát triển thành sở thích gom góp đồ đạc, cái tủ để đồ kia chính là minh chứng sống.

Anh khép sách lại cho cô.

Vưu Gia duỗi tay đòi: “Anh làm gì vậy?”

“Ánh sáng bên ngoài quá mạnh, không tốt cho mắt.”

Vưu Gia không tình nguyện “Dạ” một tiếng, cô chán nản chơi thú bông trong tay.

Cô đương nhiên biết không tốt cho mắt, tựa như người ăn mì gói thường xuyên biết mì gói không tốt cho sức khỏe. Tựa như bác sĩ biết thức đêm rất hại thân nhưng sinh hoạt về đêm là không thể thiếu được.

Đời người mà cứng nhắc như vậy thì đánh mất bao nhiêu thú vui hả!

Hừ, phát xít! Cường quốc độc tài! Bạo quân! Anh là bi3n thái có tính khống chế mạnh.

Lục Quý Hành đi đến phía sau cô, anh nói: “Nhắm mắt.” Sau đó vòng tay ra trước mặt cô, làm cô hơi ngửa đầu ra sau rồi mát xa cho cô.

Vưu Gia thoải mái dựa ra sau, còn chỉ huy anh: “Mạnh hơn chút… Ai, nhẹ hơn chút đi…”

Nói bậy rất nhiều, Lục Quý Hành búng tay lên trán cô. 

Mẫn Chi đi hái đậu cùng đồng bọn nhỏ làm mặt mũi lấm lem, nhìn như con mèo hoa, sau khi bị cười nhạo, bé được anh Dao Chi ôm bé đi về tìm ba, để ba mang bé đi rửa mặt.

Mẫn Chi đi đến, nhìn thấy ba đang xoa đầu cho mẹ.

Bé giơ mười ngón tay bẩn lem luốc lên cho ba xem, sau đứng trước mặt hai người làm bóng đèn sáng chói.

Bé không nói lời nào, chỉ đứng yên ở đó như vậy.

Mẫn Chi nghĩ, ba mẹ có việc, vậy bé sẽ chờ, ba bận xong là có thể đưa bé đi rửa mặt rửa tay, thật ra bé có thể tự đi, nhưng không thể trách bé, bởi vì bể nước bên này quá sâu, các bạn nhỏ không để đến gần được, làm một em bé nghe lời, bé chắc chắn sẽ không tự đi qua.

Nhưng trong mắt Vưu Gia, đây rõ ràng là khiêu khích!

Vì thế cô xoay đầu nhìn Lục Quý Hành: “Chọn em, hay là chọn con bé?”

Lục Quý Hành tức giận búng lên trán cô, sau đó anh không xoa đầu cho cô nữa mà đi tới ôm Mẫn Chi lên.

Vưu Gia ôm ngực.

Kẻ phụ bạc. Có con gái là quên vợ.

— tình địch quá mạnh, đánh không lại, thật sự đánh không lại.

Lục Quý Hành xoa bóp mũi Mẫn Chi: “Sao lại thành thế này?”

Nói đến đây, Mẫn Chi liền tủi thân: “Anh hai dùng tay bẩn lau mồ hôi cho Mẫn Chi.”

Như vậy đương nhiên càng lau càng bẩn, anh hai còn ác liệt cười ngã trước ngã sau.

Nhưng mà anh cả đã báo thù cho bé rồi.

Lục Quý Hành lắc đầu cười, anh ôm Mẫn Chi đi đến bể nước rửa cho bé.

Mẫn Chi rửa sạch sẽ, Lục Quý Hành đưa bé đi thay quần áo.

Vưu Gia vẫn ngồi ở bên kia, còn trộm lấy sách ra đọc tiếp.

Nhân viên công tác đi qua tới lui nhưng có rất ít người quấy rầy cô. Cô nhìn một lát là bắt đầu mệt rã rời, bỗng nhiên có người vỗ vai cô, cô tưởng rằng đó là Lục Quý Hành ôm Mẫn Chi quay lại, vừa định nói cục cưng Mẫn Chi của mẹ, lại đây cho mẹ hôn một cái thì quay đầu phát hiện người đến là con gái của Cao Nhược Lâm.

Cô bé túm cánh tay cô, chính mình thì ngồi xổm ở bên, mê mang phiền muộn ngửa đầu nhìn trời. Cô bé chớp mắt, có vẻ rất mất mát: “Mẹ con đang trêu Mẫn Chi.”

Con gái Cao Nhược Lâm trước kia có họ Ngụy, tên là Đa Âm, nhưng bây giờ họ theo họ mẹ. Tính cách khá âm u hướng nội, cũng ít nói chuyện với mọi người, là một cô bé rất ngoan. Nhưng ở tuổi này, cô bé ngoan ngoãn như vậy là hơi quá mức. Xuất phát từ trực giác của bác sĩ, Vưu Gia cảm thấy gia đình cũ của Đa Âm đã gây ảnh hưởng tiêu cực rất nhiều đến cô bé.

Vưu Gia là người rất thích nhìn những thứ gì lạ, dù là vật hay là người.

Từ lần trước Cao Nhược Lâm đ ến thăm cô, nói một số lời nói khó hiểu, Vưu Gia đã bắt đầu vô thức chú ý cô ta, nhưng thật ra cô càng tò mò cô bé Đa Âm này hơn.

Tuổi còn nhỏ mà trong lòng lại mang rất nhiều tâm sự.

Trẻ con luôn có tính muốn thể hiện, ngay cả Dật Chi có cá tính khó kiềm chế mà gặp gỡ chuyện gì mình am hiểu là cậu bé cũng khó tránh khỏi muốn biểu hiện một phen, tranh công đòi phần thưởng.

Nhưng Đa Âm rất ít thể hiện, phải nói là gần như không có. Vưu Gia nghe nói cô bé chơi đàn tỳ bà rất giỏi, đàn tỳ bà rất khó học, lần trước đi quay ở nơi làm đàn, thấy một cái đàn tỳ bà được lấy làm món trấn tiệm, giá niêm yết rất cao, người dẫn chương trình qua xem, hỏi ông chủ mấy vấn đề, ông chủ là người nhiệt tình, còn nói nếu muốn đàn thì có thể thử, người dẫn chương trình nói mình không biết chơi, nhưng có bạn nhỏ biết, hỏi ông chủ có thể cho các bạn nhỏ chơi thử không.

Ông chủ nói không thành vấn đề.

Ngày đó trong mấy bạn nhỏ chỉ có Dật Chi và Đa Âm biết đàn.

Dật Chi hoàn toàn thuộc về gà mờ, cuối tuần đi học đàn sẽ sang lớp bên tìm việc vui, quen biết được một cô bé, sau đó học ké mấy tiết, miễn cưỡng có thể b ắn ra âm điệu, người dẫn chương trình đưa cho cậu bé, cậu bé cũng nhận lấy khảy hai cái.

Khi đưa cho Đa Âm, cô bé túm góc áo mẹ, chỉ im lặng lắng đầu, Cao Nhược Lâm ngồi xổm xuống nói với cô bé: “Có thể thử xem, không sao cả.”

Đa Âm vẫn lắc đầu.

Vưu Gia nhìn thấy khi mọi người rời đi, Đa Âm quay lại nhìn đàn tỳ bà, ánh mắt lưu luyến.

Lúc sau cô nghe nói cô bé đã thi đến cấp 10 rồi.

Đa Âm rất kháng cự biểu hiện chính mình. Một cô bé dưới tình huống có kỹ năng trong người, còn được mẹ cổ vũ nhưng không thể lên tiếng trong lĩnh vực mình am hiểu, vậy đã không chỉ đơn giản là thẹn thùng hướng nội.

Bây giờ nghe cô bé nói như vậy, Vưu Gia hơi mềm lỏng, nửa trêu đùa cô bé: “Đa Âm ghen à?”

Tựa như Vưu Gia ôm bé con nhà khác, ba đứa nhóc đều sẽ biểu hiện không vui, đó là một loại cảm giác bất an khi lãnh địa bị xâm lấn.

Đa Âm lắc đầu, bỗng nhiên cô bé nhìn Vưu Gia: “Mẹ con thích chú Lục.”

Vưu Gia: “…” Đây là chiêu số kiểu mới sao?

Cô im lặng một lát sau đó mới hỏi tiếp: “Vì sao Đa Âm lại nói như vậy?”

Có lẽ Vưu Gia biểu hiện quá dửng dưng khiến Đa Âm cho rằng cô không tin, cô bé cắn môi nói: “Mẹ con thường xuyên tìm kiếm tên chú Lục trên máy tính, lúc ăn cơm sẽ cố ý ngồi bên cạnh chú, ngay cả vừa rồi mẹ thấy chú Lục ôm Mẫn Chi là cuống quít đón nhận, tất cả đều vì để được nói chuyện với chú Lục, thật ra mẹ không thích trẻ con. Cô Vưu, cô không giận ạ?”

Đến cô bé cũng thấy rất tức giận đây này!

Không chỉ tức giận, còn thấy rất uể oải.

Vưu Gia cười nói: “Đa Âm giống như người lớn, vậy cô lấy phương thức của người lớn để nói chuyện với con được không? Cô biết ý của con, con muốn cô ngăn cản mẹ con phải không? Con sợ mẹ con làm chuyện sai trái, đúng hay không?”

Đa Âm “Dạ” một tiếng. Cô bé cảm thấy khó mở miệng.

“Bé ngoan, cô sẽ giúp con, con coi như không biết là tốt rồi, chuyện của người lớn nên giao cho người lớn giải quyết. Con vẫn còn là đứa trẻ, vui vẻ đi chơi, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, được chứ?”