Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp

Chương 17: 17: Tuyệt Đối Không Để Em Đi




Thư Kỳ còn chưa kịp xử lý hết những lời anh vừa nói thì người đàn ông ấy lại một lần nữa giở trò lưu manh. Bàn tay to lớn bóp lấy eo nhỏ, tay kia siết chặt lấy tay cô. Cứ như thế, anh ngang ngược mà hôn lên đôi môi nhỏ nhắn ấy.

Đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn gương mặt anh gần ngay trong gang tấc. Cô vẫn còn chưa dám tin đây là sự thật, người đàn ông luôn ghét bỏ cô vậy mà lại chủ động hôn cô... Lẽ ra cô nên kháng cự đẩy anh ra khỏi người mình, nhưng tại sao cô lại cảm thấy có chút không nỡ.

Còn nhớ ngày đó, anh cũng là trong lúc không tỉnh táo nên mới cùng cô ân ân ái ái. Sau này khi cô trở thành người vợ hữu danh vô thực của anh thì hình như anh và cô chưa từng đụng chạm thể xác. Lần thứ hai cô và anh chung giường cũng là do anh say đến không còn tỉnh táo. Vậy nên... anh chưa từng hôn cô.

Nhưng ngay lúc này đây, khoảnh khắc anh và cô chạm nhau, quả thật có chút mùi vị ngọt ngào khiến cho cô cảm thấy lưu luyến mãi chẳng nỡ rời đi.

Bàn tay mềm mại khẽ nắm lấy vạt áo anh, bàn tay kia lại vô tình siết chặt. Những cử chỉ nhỏ nhặt ấy vậy mà lại không thể thoát khỏi mắt người kia.

Hàn Thiếu Phong ôm chặt cô thêm một chút, nụ hôn cưỡng đoạt ấy cũng sâu thêm vài phần. Môi kề môi, mắt chạm mắt, trong lòng của cả hai người đều dấy lên một loại cảm giác chẳng thể gọi thành tên. Phải chăng trong một khoảnh khắc vội vàng giữa bộn bề cuộc sống, họ đã vô tình bỏ lỡ những điều gì đó rất quan trọng hay không?

Hơi thở của cô dần trở nên loạn nhịp, anh cũng vì thế mà phải lưu luyến buông cô ra. Đối diện với nhau trong khoảng cách gần như thế, trái tim của cả hai người đều rơi mất một nhịp rồi.

"Có phải là ngọt lắm không?"

Trong giây phút bối rối ấy, người nào đó vẫn còn không biết xấu hổ mà nhỏ giọng hỏi cô. Thư Kỳ cúi gầm mặt xuống, cô né tránh ánh mắt của người kia.

"Bao nhiêu đó là đủ rồi! Dừng lại đi."

"Dừng lại? Chẳng phải lúc nãy cô rất muốn vui vẻ với mấy lão già đó lắm sao? Bây giờ cô lại chê tôi?"

"Hàn Thiếu Phong! Anh biết rõ là tôi không có..."

"Không có... ha... Ngô Thư Kỳ, bốn năm qua lúc không có tôi, rốt cuộc thì cô đã lên giường với bao nhiêu người rồi hả?"

Bốp!

Một cái tát giòn giã vang lên khiến mọi thứ chìm vào trong im lặng. Thư Kỳ tức giận nhìn chằm chằm vào người trước mặt, cô không chút do dự mà thẳng tay tát vào gương mặt điển trai kia. Vậy nhưng so với những lời mà anh đang sỉ nhục cô, cái tát đó cũng vẫn không đủ để cho cô nguôi giận. Nhưng khi nghe được những lời đó, cô vẫn là cảm thấy đau lòng nhiều hơn. Hóa ra trong mắt anh, cô lại rẻ mạt đến vậy sao...

Hàn Thiếu Phong cũng bị cái tát tai này của cô làm cho bất ngờ. Dám ra tay với anh như thế, trên đời này cô xếp thứ hai thì không ai dám nhận mình xếp thứ nhất rồi.

Bàn tay to lớn bóp lấy chiếc cằm nhỏ, đôi mắt lạnh lùng nhìn xoáy sâu vào trong mắt cô. Giọng nói trầm thấp vang lên, anh ghé sát tai cô rồi nói.

"Bốn năm... Tôi thật sự rất muốn biết, là ai đã cho cô cái lá gan này?"

"Hàn Thiếu Phong... Buông... "

CỐC CỐC.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa kèm theo đó là một giọng nói ngọt ngào vang lên.

"Thiếu Phong, anh có ở trong đó không?"

Nghe được giọng nói đó, Thư Kỳ mở to mắt nhìn anh. Hoắc Tử Yên đã ở bên ngoài kia, cô vừa thấy vui mừng lại vừa thấy có chút tiếc nuối. Cô ta đến rồi, có lẽ cô cũng nên rời đi.

"Người anh yêu tới rồi, tôi đi được rồi đúng không? "

Hàn Thiếu Phong không trả lời, đôi mắt tĩnh tâm nhìn chằm chằm vào cô. Khẽ cúi mặt xuống nở một nụ cười nhạt, cô vẫn là không thể sánh bằng với cô ta. Rõ ràng là đã biết trước ngay từ đầu, vậy mà tại sao trong lòng lại vẫn cứ thấy xót xa.

Mặc dù nói cô đã hoàn toàn chết tâm với anh rồi, vậy nhưng có những chuyện đâu phải cứ nói buông là liền có thể buông. Cô từng yêu anh là thật, từng hận anh cũng là thật, còn bây giờ... cảm xúc của bản thân mình thế nào cô cũng không biết.

Tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên thêm lần nữa kéo Thư Kỳ trở về với thực tại. Khẽ thở một hơi dài, cô lặng lẽ xoay người đi. Hàn Thiếu Phong đưa tay kéo cô ôm vào lòng mình. Hành động bất ngờ đó lại khiến cả hai bỗng chốc lặng người đi. Một người muốn biết lí do còn người kia lại không thể tìm được lí do.

Cúi mặt xuống nhìn người trong lòng, anh nhỏ giọng dịu dàng nói với cô.

"Đừng đi!"

"Tại sao? Hoắc Tử Yên đang đợi anh ở bên ngoài kìa."

"Tôi không biết. Tôi chỉ là không muốn để cô đi."

"Hàn Thiếu Phong, anh có cảm thấy bản thân rất mâu thuẫn không?"

"Tôi không quan tâm, tôi chỉ biết là cô đã trốn tôi tận bốn năm... bây giờ tôi sẽ không cho cô bỏ đi nữa đâu."

Thư Kỳ người trước mặt, càng nhìn lại càng thấy buồn cười.

"Anh buồn cười thật đó, chúng ta đã xa nhau tận bốn năm trời. Thời gian bốn năm đó đủ để thay đổi tất cả mọi thứ. Tôi và anh, chúng ta... "

"Tôi nhớ em, thật đó... Tôi rất nhớ em."

Không gian xung quanh đột ngột rơi vào trạng thái yên lặng. Họ dường như quên mất, bên ngoài kia còn có một người đang gọi cửa.

Đối diện với đôi mắt sâu ấy, cô thở dài rồi chấp vấn anh.

"Hàn Thiếu Phong, nếu anh yêu cô ta thì để tôi đi ngay lập tức. Còn không... là anh đang phản bội cô ta. Nếu chẳng may cô ta xông vào đây, anh không sợ Hoắc Tử Yên sẽ đau lòng sao?"

Đôi mắt lạnh lùng kia khẽ động, anh vội vàng lẩn tránh đi ánh mắt dò xét của cô. Thật sự mà nói, chưa bao giờ anh cảm thấy lòng mình rối đến thế này. Anh cũng không biết bản thân mình đang muốn gì nữa, chỉ là anh sợ, sợ cô đi rồi thì sẽ lại đi mất, anh sẽ lại không thể tìm được cô.

"Nếu tôi để em đi, chúng ta có thể gặp lại không?"

"Hưm... Sẽ không!"

Lần đầu tiên Thư Kỳ nhìn thấy sự sụp đổ trong đôi mắt đen lạnh lùng ấy. Cô cũng không biết là nên vui vì anh sợ cô sẽ đi mất hay nên buồn khi một lần nữa lại rơi vào mớ bùng binh tình cảm này đây. Có lẽ, quyết định trở về này ngay từ đầu đã là sai lầm.

Đưa tay đẩy nhẹ anh ra, cô mỉm cười nhìn anh rồi nói.

"Nếu anh yêu cô ta thì đừng để cô ta đau lòng như cái cách mà anh đã từng làm với tôi. Hàn Thiếu Phong... Tạm biệt."

"Em lại muốn bỏ đi sao? Ngô Thư Kỳ, em đừng mơ. Lần này tôi tuyệt đối không để em đi."