Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp

Chương 1: 1: Kỉ Niệm Ngày Cưới




Trong căn biệt thự sang trọng bậc nhất ở Bắc Thành, dáng người nhỏ nhắn của cô vợ trẻ ngồi trong phòng bếp, trước mặt là một bàn ăn thịnh soạn đã nguội lạnh từ bao giờ.

Hôm nay là kỉ niệm hai năm ngày cưới của cô và "người chồng hờ" của mình, cũng là ngày mà người con gái anh yêu trở về. Vậy nên ngay khoảnh khắc này đây, lúc cô đang ngồi lặng lẽ rơi nước mắt thì cũng là lúc anh đang ở sân bay để chờ đón cô ấy trong sự mong chờ.

Khẽ nhoẻn miệng cười, cô đưa tay cầm chai rượu vang trước mặt, muốn một hơi mà uống cạn nó. Vậy nhưng vừa đưa lên đến miệng, cô lại cảm thấy buồn nôn.

Đôi mắt xinh đẹp buồn rũ rượi, cô đưa tay đặt lên bụng mình mà xoa.

"Bé con à! Mẹ xin lỗi! Mẹ sai rồi."

Cô đang có thai, rượu lại không tốt cho em bé, vậy nên sinh linh bé nhỏ trong bụng cô mới phản ứng dữ dội đến vậy. Cũng trách cô không tốt, suýt nữa thì đã hại bé con của cô rồi.

Khẽ thở một hơi dài, cô cầm đũa lên, mỗi món một đũa mà đưa vào miệng ăn. Dù không nghĩ cho bản thân mình thì cô cũng nên nghĩ đến bé con của cô. Cô có thể nhịn đói, nhưng bé con thì không.

Nói về cuộc hôn nhân của cô và anh, có lẽ chỉ có thể dùng hai chữ "ép buộc" để định nghĩa. Hàn Thiếu Phong vốn không yêu cô, chỉ bởi vì bị chị gái cô tính kế nên mới cùng cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi.

Từ lúc hai người kết hôn cho đến tận bây giờ, anh chỉ ngủ cùng cô đúng hai lần. Một lần là bị chị gái cô bỏ thuốc, lần gần đây nhất là hơn hai tháng trước, anh uống say và nhầm cô với Hoắc Tử Yên. Kết quả của sự nhầm lẫn đó chính là sự có mặt của sinh linh bé nhỏ này.

Ngước mắt lên nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ đêm. Cúi đầu xuống nhìn mâm cơm thịnh soạn trên bàn đã nguội lạnh, trái tim cô cũng lạnh theo. Nếu hỏi cô có trách Hoắc Tử Yên hay không thì câu trả lời có lẽ là không. Bởi vì vị trí này là cô đã dành của cô ấy. Ngày tháng làm vợ anh, cũng là cô vay mượn của cô ấy. Giờ cô ấy đã về rồi, mọi thứ cũng nên trở về với quỹ đạo vốn có của nó.

Gác lại những suy nghĩ mông lung của mình, Thư Kỳ đứng dậy, với tay tắt đèn rồi đi ra phòng khách. Cẩn thận khóa chặt cửa, cô lại tắt đèn đi, cả căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại chút ánh sáng le lói của ánh đèn ngủ màu vàng nhạt. Từng bước chậm rãi đi lên tầng trên, cô bước vào căn phòng ngủ của anh và cô.

Nói là phòng của anh và cô, nhưng kì thực lại chỉ có mỗi mình cô ngủ. Còn Hàn Thiếu Phong, anh sẽ ngủ ở thư phòng, thỉnh thoảng mới đi vào để lấy chút đồ dùng cá nhân của mình. Bởi... anh đã từng nói, ở gần cô khiến anh cảm thấy rất buồn nôn...

Khẽ phát ra một tiếng thở dài, cô mở cửa đi vào trong. Chẳng buồn với tay bật đèn, cô cứ thế mà đi về phía chiếc giường rồi nằm xuống. Đưa tay lấy chiếc tai nghe trong ngăn tủ, cô cắm tai nghe rồi bật lên bản nhạc buồn. Giai điệu nhẹ nhàng cùng lời bài hát buồn dịu dàng đưa cô chìm vào giấc ngủ say. Chỉ là hai hàng nước mắt cứ vô thức mà rơi xuống, chảy chạm vào tận trong trái tim cô.

[...]

Hàn Thiếu Phong đưa Hoắc Tử Yên về nhà, cùng cô ấy ăn xong bữa tối thì đã là hơn mười giờ đêm. Lúc này đây anh vẫn đang trên đường lái xe về nhà.

Mãi đến tận bây giờ, anh mới nhìn thấy tin nhắn mà trợ lý của anh để lại. Hóa ra hôm nay là kỉ niệm hai năm ngày cưới của anh và Thư Kỳ, vậy mà anh lại quên mất.

Chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự, Hàn Thiếu Phong đưa mắt nhìn vào trong. Cả căn nhà rộng lớn lại chẳng có lấy một chút ánh sáng, anh dường như lại cảm thấy có chút không quen.

Mở cửa xe bước xuống, anh tự mình mở cổng rồi lái xe đậu vào trong sân. Lấy chìa khóa ra mở cửa, bầu không khí yên ắn này lại khiến anh cảm thấy ngột ngạt. Đi ngang qua phòng bếp, nhìn thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, trái tim anh lại bất giác mà nhói lên. Có lẽ... Thư Kỳ đã rất đau lòng.

Trút ra một tiếng thở dài, anh nhẹ nhàng đi lên tầng trên. Qua khe hở của cánh, anh nhìn thấy cô đang ngủ trên giường, tai nghe vẫn cắm chặt trong tai.

Đẩy nhẹ cửa đi vào trong, anh chậm rãi bước về phía cô. Khom người kéo chăn lên đắp cho cô, anh nhẹ nhàng lấy tai nghe ra khỏi tai của cô gái nhỏ. Đeo tai nghe lại còn bật âm lượng cực lớn, cô đúng là không biết nghĩ cho bản thân mình.

Đúng vậy! Cô không biết nghĩ cho bản thân mình nhưng lại luôn suy nghĩ cho anh. Hai năm chung sống, anh luôn lạnh nhạt với cô, còn cô vẫn luôn làm trò bổn phận của mình, yêu thương, quan tâm và lo lắng cho anh.

Anh nhớ đã từng nói, anh cấm cô vào thư phòng của anh. Vậy nhưng khi anh đã ngủ, cô vẫn lén lút đi vào mà đắp chăn cho anh, sau đó chỉ đứng nhìn anh rồi lại lặng lẽ rơi nước mắt. Khoảnh khắc cô xoay người rời đi, cũng là lúc anh mở mắt nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cô.

Những chuyện cô làm cho anh, anh đều biết đều thấy. Nếu nói không cảm động thì là nói dối, thật sâu trong lòng anh cũng rất cảm động. Chỉ là tình yêu và sự thương hại nó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

"Ngô Thư Kỳ... cô đừng tự dày vò bản thân mình nữa có được không?"

Nhìn thấy cô vỉ ở bên anh mà mình đầy thương tích, đến cả anh cũng thấy xót cho cô. Nhiều lúc anh tự hỏi, cô làm sao mà có thể vượt qua được hai năm qua vậy chứ... Thật sự là quá ngốc.

Dáng người cao lớn đứng cạnh giường cô, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Thư Kỳ thật lâu rồi lại khẽ thở dài. Nếu như cô không yêu anh, thì có lẽ cô đã hạnh phúc.

Xoay người rời đi, anh lại không biết là cô đã thức giấc. Nhìn dáng người cao lớn ấy rời đi, trái tim cô đau như cắt, nỗi đau tê dại buốt đến tận từng đầu ngón tay. Vùi mặt vào trong chăn, cô bật khóc trong sự bất lực. Cô... không muốn xa anh, không muốn xa anh đâu mà. Làm ơn, đừng đẩy cô ra khỏi cuộc đời anh có được không...