Buổi tối Mỹ An ngồi ở phòng khách xem tivi, chủ yếu là những kênh dành cho phụ nữ mang thai và baby. Lúc đầu cô thấy rất chán, cô không xem nổi quá một tiếng nhưng giờ không xem lại thấy thiếu. Cô cứ xem những chương trình đó và tưởng tượng ngày con của bọn họ chào đời, thật sự là kỳ diệu.
Thanh Bách ngồi ngay cạnh cô, anh đang tập trung xử lý công việc của công ty. Minh Thái nói anh chỉ cần chuyên tâm tìm cách rước Mỹ An về thôi nhưng việc thì vẫn cứ đều đều email qua cho anh. Đứa em rể này của anh càng lúc càng không còn sợ anh nữa rồi.
“Anh đang làm việc sao?” - Mỹ An nghiêng đầu hỏi. . Ra chương nhanh nhất tại { TгЦмtгuу en.m e }
“Phải, nếu em muốn anh sẽ không làm nữa cùng xem tivi với em” - Không cần Mỹ An trả lời Thanh Bách đã tắt màn hình ipad.
“Em lâu quá không làm việc nên thấy có chút nhớ thôi” - Mỹ An cười - “Em chạy đến đây nghỉ dưỡng quăng hết công việc lại, chị hai đúng là vất vả quá”
“Mỹ Tâm trước giờ đều rất tài giỏi,em không phải lo. Em chăm sóc cho bản thân và cháu của cô ấy thật tốt chính là cách khiến Mỹ Tâm an lòng”
“Em biết mà” - Cô nghĩ ngợi một chút hỏi thăm qua bà nội -
“Dạo này sức khỏe của bà có tốt không anh?”
Thanh Bách hít sâu một hơi đáp:
“Không tốt như lúc trước nhưng cũng không đến nổi nào, liên tục phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, một người làm mẹ khó mà vượt qua dễ dàng được.”
“Chắc bà còn giận em lắm.”
“Không đâu, có giận cũng là giận anh” - Thanh Bách cười khổ - “Em làm người bị hại, em đi đòi công bằng cho mình thì có gì sai.”
Cô ngẩng mặt nhìn anh, hai mắt đượm buồn, chuyện này có né tránh cỡ nào rồi một ngày cũng phải nhắc đến.
“Em có hỏi chị hai tình hình của mẹ, mẹ vẫn không muốn gặp ai, một lòng tụng kinh niệm Phật”
Thanh Bách nắm lấy tay cô khẽ vuốt ve, anh không lên tiếng mà đợi cô nói tiếp.
“Thanh Bách, giữa mẹ em và cha anh có gọi là tình yêu không?”
“Tình yêu có rất nhiều loại, có tình yêu cao thượng, có tình yêu ích kỷ, có tình yêu khiến người ta hân hoan cũng có tình yêu nhấn chìm con người vào thống khổ. Giữa bọn họ thật sự là tình yêu, dường như cả đời của họ cũng chỉ yêu duy nhất một mình đối phương mà thôi.”
Mỹ An có thể nhận ra sự chua chát trong câu nói này của anh, nếu ngay từ đầu hai người họ có thể đến được với nhau thì
ngày hôm nay mọi người đều hạnh phúc.
“Thanh Bách, sao anh lại làm vậy?”
“Ý em là chuyện anh phải bồi ông ta?” - Thanh Bách nhướn mày.
Mỹ An gật đầu, đến giờ cô vẫn không giải thích được tại sao Thanh Bạch lại gài bẫy Lưu Văn Trường. Nếu nói anh làm vì cô, Mỹ An không quá tin vào lý do này. Dù có thì cũng là một phần mà thôi, Lưu Thanh Bách cô biết vô cùng xem trọng hai chữ gia đình.