“Gen của anh tốt như thế, cộng cả gen của em, con chúng ta chắc chắn là người xuất chúng”
Mỹ An xoa xoa bụng:
“Em thì chỉ mong nó khỏe mạnh bình an, lớn lên có thể sống một cuộc đời mình thích, yên bình qua ngày”.
Đó không chỉ là cuộc sống của mà Mỹ An mong muốn cho đứa bé mà cũng là cuộc sống cô mong ước. Làm người tài giỏi liệu có hạnh phúc không? Làm người giàu sang liệu có hạnh phúc không? Thật ra chỉ cần là một người bình thường có thể sống theo ý mình là tốt nhất.
“Phải, phải, chỉ cần con bình an khỏe mạnh” - Thanh Bách cũng đặt tay lên bụng cô, vừa vặn nắm tay cô - “Chúng ta không cần nó xuất chúng, tất cả tiền bạc, tài sản sau này đều để lại cho nó, nó không cần vất vả bon chen với ai”.
“Anh nói mà như vậy con lớn lên sẽ thành phá gia chi tử mất” - Mỹ An cười khổ.
“Con của anh nhất định không trở nên như thế” - Thanh Bách tràn đầy tự tin.
Mỹ An mỉm cười, cô không biết con của bọn họ lớn lên sẽ thế nào nhưng cô biết nó sẽ trở thành đứa trẻ được cưng chiều bật nhất.
“Mỹ An, người làm cũng nghỉ rồi, anh có thể dọn đến đây để chăm sóc em không?”
“Chuyện này... hết hôm nay hãy tính” - Mỹ An vẫn còn do dự.