Sáng hôm sau Đông Quân chở Mỹ An qua xem ngôi nhà mà anh đã chuẩn bị cho cô, Mỹ An vừa bước vào liền biết Đông Quân đã dành nhiều tâm sức. Tất cả vật dụng trong nhà đều làm chủ yếu từ vật liệu là nhựa, bông, xốp,... những vật có cạnh sắc nhọn cũng được bao bọc lại kỹ càng. Sàn nhà cũng được lót một tấm thảm chống trơn trượt. Đây đúng là một ngôi nhà tiêu chuẩn cho người mang thai.
“Đông Quân, em không biết phải cảm ơn anh như nào nữa”
“Không cần cảm ơn, em thích là được.”
“Thay vì dành nhiều thời gian cho em, anh có thể dành ít thời gian cho bản thân được không?” - Đối với sự săn sóc này của anh, cô càng nhận càng thấy có lỗi.
“Anh vẫn đang chăm sóc cho mình rất tốt mà” - Đông Quân nhún vai.
“Không phải theo cách này, anh không định tìm kiếm đối tượng sao?”
Đông Quân nhướn mày khó hiểu:
“Đối tượng gì?”
“Thì đối tượng yêu đương chứ còn gì nữa”
“Em với bé Đào đứng có mấy suy nghĩ đó nữa được không?” - Đông Quân day day thái dương - "Anh mới có ba mươi hai tuổi không phải là bốn mươi hai hay năm mươi hai, đợi thêm mấy năm nữa anh tìm cũng không muộn.”
Mỹ An nhìn thấy thái độ không chút cầu tiến này của Đông Quân là biết phải tự ra tay rồi.
Hai người sau đó đi siêu thị mua ít đồ, Đông Quân nói tuy là trong nhà đã chuẩn bị đủ những đồ dùng cho phụ nữ mang thai lại không có. Mỹ An không từ chối được chỉ có thể nghe theo anh. Thật ra người đàn ông như Đông Quân một điểm trừ cũng không có, nếu thật sự muốn tìm đối tượng, chắc sẽ có người xếp hàng mấy mét đợi tới lượt.
Nhưng Mỹ An và cả bé Đào đều biết sự chủ động đó của Đông Quân không biết bao giờ sẽ đến. Nếu anh chủ động cũng không chờ Mỹ An đi hơn nửa năm mới đi tìm.
Hai người đang cùng nhau chọn rau củ thì bắt gặp một bóng dáng trông rất quen, người kia không ai khác chính là cô giáo của bé Đào, Thanh Xuân, hôm qua vừa gặp.
“Chào cô, thật trùng hợp, cô cũng đi siêu thị sao?” - Mỹ An nhiệt tình qua bắt chuyện.
“Phải, phải, cuối tuần rảnh rỗi nên đi mua một ít đồ” - Thanh Xuân trả lời cô sau đó ngẩng mặt nhìn Đông Quân khẽ gật đầu.