Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp (Mối Tình Đầu Hoang Phí)

Chương 340




Bà Thu Huệ nhắm mắt lắc đầu, bà đã buông xuôi rồi, sẵn sàng chờ đợi cái chết đến. 

Một đời này của ông ta đã làm rất nhiều chuyện ác, ông ta cũng có nhiều lần hối hận. Ông ta có sự nghiệp, có gia thế, có vợ đẹp con ngoan nhưng lại không cách nào quên đi được mối tình đầu khắc cốt ghi tâm. Cuối cùng vì sự ích kỷ của bản thân gây ra bao nhiêu oan nghiệt, ông ta không hy vọng Thu Huệ chết thôi mình, tình yêu của ông đã làm khổ bà ấy đủ rồi. 

“Tôi sẽ lấy mạng đền mạng, người sai là tôi, em nhất định phải sống cho thật tốt” - Lưu Văn Trường vừa nói dứt câu thì ông ta cũng đẩy bà Thu Huệ rơi xuống tàu. 

“Đoàng!” – Một tên súng bắn tỉa cũng nhân cơ hội đó mà nhắm thẳng vào vai trai ông ta. 

“Không! Cha!” - Thanh Bách hét lên khi nhìn thấy ông ta tháo chốt an toàn của quả lựu đạn rồi từ từ buông nó ra. 

“Bùng!” – Một tiếng nổ rất lớn vang lên, chiếc tàu và ông ta nổ tung, vỡ ra trăm mảnh. 

Chấn động của vụ nổ quá lớn Mỹ An ngất trên tay Thanh Bách, còn bà Thu Huệ cũng được cứu hộ nhanh chóng đưa vào bờ an toàn. 

Mỹ An cố nhướn hai mi mắt trĩu nặng lên, phía trước cô là trần nhà rất quen thuộc, cô biết mình đang ở bệnh viện. Mỹ An bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra, cô chợt bừng tỉnh, hoảng hốt ngồi bật dậy: 

“Mẹ... mẹ.” - Cô nhìn thấy Đông Quân đang đứng ngay bên giường bệnh của mình, vội nắm chặt cánh tay anh - “Mẹ em sao rồi?” 

“Em bình tĩnh, mẹ em không sao, hiện tại Mỹ Tâm đang ở bên đó” - Đông Quân VỖ VỖ vai cô. 

“Thanh Bách đâu rồi? Em nhớ lúc đó vụ nổ rất lớn, anh ấy luôn ôm em trong lòng” 

“Thanh Bách không sao nhưng Lưu Văn Trường thì chết rồi, đã tìm được xác, Thanh Bách đang ở chỗ cảnh sát lo liệu” - Đông Quân chậm rãi nói. 

Mỹ An mím môi, chuyện đi đến bước này đúng là không ai ngờ tới. Mỹ An chỉ muốn Lưu Văn Trường chịu sự trừng phạt của pháp luật không nghĩ tới ông ta sẽ cực đoan tìm đến cái chết. 

Đông Quân nãy giờ sắc mặt có chút kèm, cuối cùng thở ra một hơi hỏi thẳng cô: 

“Em mang thai rồi?”. 

Mỹ An không phủ nhận nữa, khẽ gật đầu: 



“Em có thai, hơn hai tháng rồi” 

“Em biết mình có thai còn liều mạng gì vậy, em muốn làm anh tức chết hả?” - Đông Quân hít sâu nén giận. 

Mỹ An xoa xoa bụng: 

“Em không muốn để ai biết, đợi mọi chuyện rồi mới nói ra. Em muốn anh giữ kín thêm một thời gian nữa, chị gái em đã biết chưa?” 

Đông Quân lắc đầu: 

“Mỹ Tâm chưa biết, em tính giấu cả Thanh Bách sao? Đừng nói với anh em lại tính mang theo đứa bé bỏ đi lần nữa?” 

Mỹ An mím môi, không ngờ lại bị Đông Quân nói trúng tim đen: 

“Em chưa quyết định nhưng em không muốn nói cho Thanh Bách biết về sự tồn tại của đứa bé lúc này. Em không muốn con của em phải dính vào những hơn. thua ân oán nữa, em muốn nó được sinh ra và lớn lên một cách bình thường nhất”