Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp (Mối Tình Đầu Hoang Phí)

Chương 336




“Lấy được USB không lấy được đoạn ghi âm, cũng là đường chết với ta. Mỹ An giờ là một tấm bùa bảo mệnh, ta nhất định không thả nó” - Lưu Văn Trường là cáo già, làm gì dễ bị một vài câu nói lung lay. Ông ta yêu thương bà Thu Huệ bao nhiêu cũng mặc bà ấy khóc lóc ở trên kia mà nhất quyết không thả Mỹ An. 

“Nếu ông không thả, tôi sẽ giao cả USB này lại cho Mỹ Tâm” - Thanh Bách uy hiếp. 

“Con muốn nhìn cha mình đi vào chỗ chết thật sao?” 

“Tôi cũng rất muốn nói là tôi muốn nhưng tôi không làm được. Mỹ Tâm có lẽ sẽ không báo cảnh sát nhưng bên bọn họ còn một Lê Đông Quân, anh ta không để ông thoát đâu. Tôi đã chuẩn bị tàu cho hai người vượt biên trong đêm nay, thả Mỹ An đi, tôi đã làm tròn bổn phận với ông rồi” - Thanh Bách chậm rãi nói. 

Lưu Văn Trường có chút không tin: 

“Con thật sự chuẩn bị tàu cho ta và Thu Huệ? Con không hận ta nữa?” 

“Mẹ tôi trước khi chết vẫn bảo tôi không nên hận ông nên 

tôi mong ông ít nhất cũng thấy chút ân hận với mẹ tôi” - Thanh Bạch chua chát nói. 

Bà Thu Huệ nghe được cuộc nói chuyện của hai người, vội vàng chạy đến khuyên can Lưu Văn Trường: 

“Anh nghe theo Thanh Bách đi, chẳng phải anh chỉ cần chúng ta ở bên nhau thôi sao? Thả Mỹ An ra, ngay đêm nay chúng ta lập tức rời đi.” 

“Em quá ngây thơ rồi, đâu có gì chắc chắn điều này là thật. Thả Mỹ An đi chúng ta sẽ không thể đi được nữa” - Cả một đời Lưu Văn Trường hãm hại quá nhiều người, giờ này đến con ruột ông ta cũng không tin được. 

“Anh không tin chính con ruột của mình sao?” 

“Thu Huệ, chung huyết thống không có nghĩa không phản bội nhau, ai có mặt ở đây cũng từng phản bội người mình yêu thương nhất” 

Câu nói của ông ta như mũi tên xuyên vào tim của những người ở đó, cả Mỹ An đang bị nhốt trong nhà kho cũng vậy. Lưu Văn Trường, Thu Huệ, Thanh Bạch, Mỹ An, người nào cũng đã ít nhất một lần phản bội người thương của mình. 

“Bây giờ ta không thể để con đi được, nếu từ đây tới tối không có gì bất trắc cộng với việc tàu con nói là thật thì ta sẽ để cả hai đứa bình an” - Lưu Văn Trường cho người bắt cả Thanh Bách lại. 

“Anh điên rồi!” - Bà Thu Huệ bất lực nói. 

“Anh không điên, chỉ cần chúng ta có thể rời đi an toàn thì thuộc hạ ở đây tự động thả hai đứa nó ra thôi” - Lưu Văn Trường nhếch môi. 

Thanh Bách bị đưa vào nhốt chung chỗ với Mỹ An, xem như ông ta cũng rất biết cách tác hợp uyên ương. 

“Sao anh cũng bị bắt?” 

“Em không ngờ đúng không?” - Thanh Bách nhún vai, bước qua cạnh cô chủ yếu là nhìn xem cô có bị thương không - “Em tính rất kỹ chỉ là em không tính được hai điểm” 

Mỹ An cau mày, xem ra anh đã nhận ra ý đồ của cô. Mỹ An thấy hai người hiện tại cùng chung hoàn cảnh, nhẹ giọng nói: 

“Xem ra em vẫn không phải người giỏi tính kế người khác” 

“Không sao, em yên tâm, anh sẽ không để ai làm hại em” 

“Hai điểm em không tính ra là gì?” - Mỹ An có chút tò mò. 

Thanh Bách hít sâu một hơi, không mặn không nhạt nói: 

“Em không tính được là Lưu Văn Trường sẽ không để anh bị uy hiếp, em còn nghĩ ông ta có tình người nhưng ông ta không vậy đâu. Ông ta sẽ giữ chặt em không buông, có chết cũng mang em chết cùng”