Mà Hạ Vũ Hào đứng bên cạnh cô thần sắc vẫn như bình thường, không hề có chút dao động nào trước sự xuất hiện bất ngờ của đám phóng viên, như thể anh đã sớm đoán trước được những người này sẽ có mặt ở đây.
Hướng Thu Vân lại chẳng vui vẻ gì, nhíu mày xoay người muốn cất bước rời đi nhưng lại bị các phóng viên bao vây xung quanh, không thể di chuyển dù chỉ là nửa bước.
“Cô Hướng, hiện tại cô Giang đã làm đơn kiện cô về tội cố ý giết người. Điều này có đúng hay không?"
“Hai người trước đây là bạn tốt của nhau, vậy tại sao cô lại cố ý lái xe tông vào người cô Giang? Là bởi vì tranh giành tình cảm của Tổng giám đốc Hạ nên mới làm như vậy đúng không?”
“Nghe đồn hôn ước giữa hai nhà Giang, Hạ đã bị hủy bỏ, có phải nguyên nhân chính là vì cô đứng ở giữa làm người thứ ba phá hoại hạnh phúc của người ta bọn ho?"
“Hai năm trước cô Giang tốt bụng không đưa đơn kiện cô, hiện tại cô lại cố tình làm tiểu tam chen chân vào giữa mối quan hệ tốt đẹp của cô ta cùng Tổng giám đốc Hạ, về việc chính mình không biết tốt xấu lấy oán trả ơn như vậy, cô có giải thích như thế nào?”
“Hướng Thu Vân, cô đã không phải là người nhà họ Hướng nữa, lại còn từng làm việc ở Club Mộng Hương trong một đoạn thời gian, cô cảm thấy bên phía nhà họ Hạ sẽ dễ dàng đồng ý cho Tổng giám đốc Hạ cưới cô sao?”
Cả một đám phóng viên đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Hướng Thu Vân, những lời nói sắc bén tựa như trường thương đoàn pháo, đem mũi nhọn tấn công chĩa thẳng vào trước mặt cô, hận không thể cạy miệng cô ra để nghe được câu trả lời.
Mà đứng nghe những câu hỏi tuôn ra tới tấp từ trong cái miệng không ngừng đóng mở của họ, đồng tử Hướng Thu Vân hơi co lại, trái tim nhảy lên dồn dập.
Giang Hân Yên đã làm đơn tố cáo cô rồi sao? Nếu như cô không thể chứng minh được sự vô tội của mình, có phải cô rồi cũng sẽ bị bỏ tù vì tội cố ý giết người hay không?
“Hướng Thu Vân, cô không thể trả lời những câu hỏi này có phải điều đó chứng minh rằng tất cả những chuyện này đều là thật sự? Hai năm trước, cô bởi vì tranh giành tình cảm mà ra tay tàn ác muốn đẩy bạn tốt của mình vào chỗ chết, phải không?” Có một phóng viên ở trong đám đông buông lời đâm thọc hướng về phía Hướng Thu Vân chỉ trích.
Nhưng không đợi cô kịp trả lời, cô ta lại đanh giọng hỏi: “Cô Hướng có thể giải thích một chút về vết thương trên mặt mình không? Có phải bởi vì cô một chân đạp hai thuyền, quyến rũ cậu Giang cuối cùng còn bị vị hôn thê của cậu Giang đánh cho... Ai ôi!”.
Hạ Vũ Hào tức giận không chịu nổi, giật lấy micro của nữ phóng viên kia và ném mạnh ra ngoài, lạnh lùng nói: "Các phóng viên khi muốn đặt câu hỏi thì cũng nên đưa ra bằng chứng chứng minh rõ ràng, nếu không tôi có thể kiện mọi người vì tội cố tình phỉ báng người khác"
Nữ phóng viên bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo xuyên thấu như hàn băng của anh,
theo bản năng lùi về phía sau vài bước, mặt cắt không còn giọt máu.
Các phóng viên khác cũng đồng thời lùi lại, nhưng micro vẫn giơ ra như cũ không hề có ý định thu lại, im lặng chờ đợi câu trả lời của Hương Thu Vân.
“Không muốn trả lời thì không cần phải nói gì cả, em không có nghĩa vụ phải trả lời tất cả những câu hỏi này của bọn họ” Hạ Vũ Hào nói.