“Mọi thứ là không đủ với Văn Trường, sự xuất hiện của Thanh Nhi khiến cậu ta nổi lên tham vọng muốn cướp lại mẹ con, muốn xây dựng gia đình chân chính thuộc về mình. Chú đã khuyên can nhiều lần nhưng Văn Trường không nghe” - Tấn Trung nghĩ lại càng thêm đau lòng, đáng lẽ ông nên kiên quyết ngăn cản Lưu Văn Trường.
“Vậy nên chú đã đứng nhìn ông ta hãm hại gia đình con?”
“Không, không, chú chỉ biết khi mọi chuyện đã xảy ra rồi thôi”
Phan Kiệt ngồi nghe nãy giờ cũng lên tiếng:
LLAVOV
“Đừng trách cha em, lúc mọi chuyện
ng cũng phải chịu một cú sốc lớn nên mang theo mẹ em ra nước ngoài trốn tránh. Ai cũng là bạn thân của ông ấy, ông ấy đến giờ vẫn luôn day dứt.”
Nói đến nói lui ai cũng không trách được vậy thì Mỹ An biết đi tìm ai để đòi công bằng cho cha mình đây?
Mỹ An hít sâu một hơi, cố kiềm chế những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, hỏi chú Trung:
“Ngoài chuyện nói chân tướng năm xưa với con, chú còn gì muốn nói với con nữa không?”
“Chú..” - Phan Tấn Trung thật ra muốn khuyên Mỹ An đừng trả thù nữa nhưng khi nhìn thấy thái độ hôm nay của cô thì xem ra khó mà thay đổi được rồi.
“Chú muốn con bỏ qua cho Lưu Văn Trường?”.
Thanh Bách và Phan Tấn Trung đều bị câu hỏi này của cô làm cho căng thẳng.
“Con không làm được” - Mỹ An nghiến răng.
“Chú xin lỗi”.
“Phải, chú nên xin lỗi, cha con có một người bạn như chú hẳn sẽ phải thất vọng lắm”
“Chú biết chứ nhưng chú đã mất một người bạn rồi chứ không thể mất thêm ai nữa. Con có thể để Văn Trường và mẹ con rời đi mà, bọn họ cũng sẽ không trở về nữa. Thời gian rồi cũng sẽ khiến chúng ta nguôi ngoai, con không nên vì chuyện này mà tự hành hạ mình, con nhìn con và Thanh Bách bây giờ đi. Hai đứa bởi vì chuyện này mà yêu nhau không thể ở bên nhau, có đáng không?”
“Chú Trung, có thật sự nguôi ngoai được không? Nếu có thể thì chú cũng không day dứt tới bây giờ. Con và Thanh Bạch sẽ sống hạnh phúc được sau ngần ấy tổn thương không?” - Mỹ An lắc đầu chua chát.