Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp (Mối Tình Đầu Hoang Phí)

Chương 297




Anh đi một mạch đến một mảng tường gần đó, đấm mạnh một cái vào tường, máu ở các khớp ngón tay bắt đầu chảy ra. 

“Thanh Bạch, anh làm gì vậy?” - Mỹ An lo lắng chạy tới ôm cánh tay anh. 

Thanh Bách lại đẩy mạnh Mỹ An ra, tiếp tục nện thêm mấy cái lên tường, phần da chỗ các khớp ngón tay bị bong tróc ra lẫn lộn máu thịt dính bê bết trên tường. 

Mỹ An thật sự không sao nhìn nỗi cảnh tượng này, cô ôm chầm lấy anh gào lên: 

“Cầu xin anh, đừng tổn thương bản thân nữa. Anh tức giận thì đánh em đi, đừng hành hạ mình mà” 

“Mỹ An, em nghĩ tôi nỡ đánh em sao?” - Thanh Bách muốn dùng tay nâng khuôn mặt của cô lên, nhưng bàn tay 

vừa bị anh đối xử tàn nhẫn kia không sao nâng lên nổi. 

“Anh đang dùng cách này để trừng phạt em đúng không?” - Mỹ An nghẹn ngào nói - “Anh thừa biết là em sẽ đau đớn hơn ngàn lần khi anh chịu tổn thương thay vì em” 

Ánh mắt của anh như chứa hàng ngàn dao găm vào lòng cô: 

“Tôi không tức giận vì em đã lấy đi những cổ phần đó, em muốn gì tôi cũng có thể cho em, giao hết Bách Niên cho em cũng được. Tôi đau lòng vì em giấu diếm tôi, em lừa dối tôi” 

“Hóa ra đây chính là cảm giác bị người khác phản bội, mà còn là bị người mình yêu thương nhất” - Thanh Bách nói xong thì gỡ tay Mỹ An ra khỏi người mình, dứt khoát bước đi. 

Mỹ An nhìn những giọt máu rơi từ tay rơi xuống theo bước chân anh đi không cầm lòng được mà lao tới ôm ghì lấy anh từ đằng sau. 

“Em xin lỗi”. 

“Em không sai, đừng xin lỗi, chúng ta không ai sai cả?” 

Mỹ An ra sức lắc đầu, nhất quyết không buông anh ra. 

“Tôi nguyện bỏ xuống thù hận, chỉ cần chúng ta yên ổn thì tôi mặc kệ hết. Vậy nên tôi mới ngăn cản em điều tra, tôi chỉ muốn ông ta biến khỏi đây càng nhanh càng tốt. Nhưng em đã chọn hy sinh tình cảm của chúng ta, tôi không trách em vì lựa chọn đó. Tôi chỉ trách mình vì vẫn còn nuôi hy vọng 

mà thôi.” 

“Xin anh, đừng nói vậy” - Mỹ An nuốt nước mắt ngược vào trong, cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ làm tổn thương anh sâu sắc như thế. 

“Tôi nói em buông ra” 

“Không, em không buông” - Mỹ An cắn răng.