“Con trai của ta đúng là ngốc mà” - Lưu Văn Trường cảm thán, cả ông ta và Thanh Bách đời này đã định sẽ chết trong tay hai mẹ con Mỹ An.
“Không thể nào, sao lại như thế được?”
“20%? Cô ta sao lại nắm tới 20%? Thanh Bách bị điện rồi sao mà giao hết cho cô ta?”
Mọi người bắt đầu nhốn nháo cả lên, nhiều người lo sợ mình sẽ mất việc. Khi có một cổ đông lớn mới thường sẽ có cải tổ công ty, tranh giành quyền lực dẫn đến quyền lợi của các cổ động nhỏ hơn bị ảnh hưởng. Nhưng bọn họ đều sai rồi, Mỹ An không cần bất kỳ thứ gì từ tập đoàn này cả. Cô chỉ muốn giữ chân Lưu Văn Trường càng lâu càng tốt mà thôi.
Ông ta chắp tay lên bàn, nhìn cô hỏi
“Nói đi, cô muốn gì?”
Ánh mắt Mỹ An sắc bén, không hề có chút run sợ trước sự áp bức của ông ta:
“Tôi muốn được nghiệm chứng tất cả hồ sơ, thu chi, khai thuế của tập đoàn trong ba năm gần đây”
Một câu chí mạng, tất cả mọi người có mặt ở đó đều rét run. Không có công ty nào là trong sạch hoàn toàn, dù ít dù nhiều vẫn có một vài khoản không thể công khai. Mỹ An làm vậy chính là ép Lưu Văn Trường phải lưu lại đây xử lý mọi thứ
tại Tập đoàn một cách gọn gàng nhất.
Những cổ đông nhỏ khác nghe vậy tất nhiên khiếp sợ, bởi vì bọn họ đã kiếm chát ở trong này không ít. Một khi đem ra nghiệm chứng kiểu gì cũng bại lộ, hơn nữa yêu cầu này của Mỹ An không thể từ chối, đó là quyền lợi của cổ đông.
Thật ra Mỹ An đã suy nghĩ kỹ mới yêu cầu thế, cô biết Thanh Bách không hề nhúng tay với tập đoàn, vậy nên dù có tra ra thứ tệ hại gì cũng không ảnh hưởng tới anh và Bách Niên. Còn cổ phần này cô chỉ mượn tạm mà thôi, đợi khi xong việc cô sẽ hoàn trả lại anh.
“Bốp bốp bốp!” - Tiếng vỗ tay tán thưởng của Lưu Văn Trường dành cho cô.
“Thật sự rất tài giỏi, có thể làm tới mức này đúng là ta đã xem thường có rồi. Cả Thanh Bách cũng đã qua xem thường cô à không, là do nó quá tin cô, nên bị đâm một nhát cũng không biết”
Mỹ An hít sâu một hơi, cô biết ông ta đang cố tình nhắc tới anh để làm cô lung lay.
“Cuộc chiến này ngay từ lúc bắt đầu không phải là tôi đâm anh thì là anh đâm tôi, có gì khác nhau sao?”
“Tôi chưa từng nghĩ sẽ đâm em” - Thanh Bách bất ngờ bước vào phòng họp, mọi người đều có thể nghe ra sự cay đắng trong câu nói của anh.
Mỹ An không tự chủ lùi về sau một bước, sự xuất hiện
của anh hoàn toàn nằm ngoài tính toán của cô. Cô cắn chặt môi, không để bản thân lộ ra vẻ lúng túng nào. Cô không trả lời anh, gạt anh sang một bên tiếp tục chuyện mình đang nói dở.