“Anh đâu phải không biết em từng sống như nào, em sớm không còn giống tiêu thử cành vàng lá ngọc nữa rồi” - Mỹ An lắc đầu cười, có chăn ẩm nệm êm là tốt lắm rồi, cô không đòi hỏi thêm đâu.
“Chúng tôi còn một phòng tình nhân ở tầng cao nhất, bảo đảm sẽ khiến anh chị hài lòng” - Nhân viên lễ tân nhiệt tình giới thiệu.
“Không cần, cho chúng tôi hai phòng thượng hạng được rồi” - Mỹ An rất nhanh cắt ngang lời của nhân viên.
“Tận hai phòng sao?”
“Phải, hai phòng, đối diện càng tốt” - Mặc dù không ở cùng nhau nhưng Đông Quân vẫn muốn ở gần cô để phòng chuyện bất trắc.
Hai người nhận chìa khóa xong thì vào thang máy lên phòng, có một người ở gần đây khi nghe Mỹ An nói hai phong liền thở phào nhẹ nhõm. Thật ra Thanh Bách vẫn luôn chạy theo sau xe hai người, nhìn cô và Đông Quân thân cận không khỏi khiến anh khó chịu, cũng may giữa bọn họ vẫn chưa có gì đi quá giới hạn.
Mỹ An vẫn luôn cảm thấy có đôi mắt đang dõi theo mình, lúc đi trên hành làng khách sạn, cô vội quay đầu lại nhìn.
“Có gì sao?” - Đông Quân hỏi.
Mỹ An lắc đầu, xem ra là cô đa nghi rồi.
Thanh Bách lúc này vừa mới tránh vào chỗ góc khuất không để cô thấy được. Đợi đến khi cả Mỹ An và Đông Quân đều vào phòng rồi Thanh Bách mới thở dài đi đến trước cửa phòng Mỹ An.
Cảm giác chỉ cách nhau một cách cửa này thật khiến tâm can con người ta bị thiếu đốt. Chỉ có một cách cửa duy nhất mà không thể gọi cũng không thể bước vào.
Mỹ An không biết sao lòng cứ bồn chồn, cô quay người nhìn cách cửa phòng hồi lâu. Cô thật sự cảm nhận được có ai đó đang ở ngay ngoài kia, chỉ là người này không mang lại cảm giác sợ hãi cho cô, mà ngược lại có chút an tâm.
Mỹ An lấy hết can đảm, tiến tới mở cửa nhưng đối diện với cô chỉ là một khoảng không mà thôi.
“Là do mình đa nghi thật sao?” - Cô nghĩ thầm.
Ngay lúc này ở dưới sân đang có một chiếc xe khởi động máy, Mỹ An vội vàng chạy ra cửa sổ nhìn xuống. Cô không nhìn rõ được đó là chiếc xe gì, nhưng hình như có chút thuận mắt.
“Mình cứ nghĩ đó là anh ấy, chắc không phải đâu”.
Thanh Bạch lái xe rời đi trong đêm, anh phải tranh thủ đến gặp người kia trước Mỹ An. Dù biết làm vậy sẽ khiến Mỹ An giận anh như Thanh Bách không có lựa chọn khác.
Sáng hôm sau Đông Quân và Mỹ An lại khởi hành, chạy thêm mấy tiếng nữa thì cô đã có thể cảm giác rõ hương vị của làng quê, mùi của lúa, của đất và mùi phù sa của sông hồ.
“Sau này già rồi em cũng muốn đến một nơi như thế này sinh sống” - Mỹ An có chút cảm thán.
“Chuyện này còn lâu, em chưa già mà đã tính rồi sao?”
“Bây giờ còn tính được thì phải tranh thủ tính chứ?”