“Lần đó gặp chú ấy, em cũng có cảm giác là chú ấy biết chân tướng nhưng không muốn nói ra” - Mỹ An nhớ lại.
“Cha em biết hết đó. Thật ra cha em, cha hai chị và Lưu Văn Trường là ba người bạn tốt của nhau, nhưng ở giữa xảy ra chuyện gì đó mà Lưu Văn Trường tách ra khỏi hai người kia” - Phan Kiệt nói.
Mỹ An trầm mặc:
“Tại sao bây giờ em mới chịu nói chuyện này ra?”
Phan Kiệt nhún vai, cha cậu có dặn rồi nếu không phải trường hợp cấp bách đừng kể những chuyện liên quan giữa ba nhà ra. Giờ cậu nghĩ không cần giấu nữa, chuyện gì cũng đổ vỡ hết rồi.
Thanh Bách đến tìm Mỹ An, anh không vào chỉ đứng ở tòa nhà chờ mọi người. Không khí bên trong có vẻ rất nhộn nhịp, duy chỉ có anh ở ngoài này muốn cười một cái cũng thấy khó khăn.
Mỹ An vừa đi vừa nói chuyện với Phan Kiệt đến cửa liền bắt gặp anh đang đợi, nụ cười trên mặt cô chợt tan biến.
“Hôm trước chúng ta còn chuyện nói chưa xong” - Thanh Bách lên tiếng.
“Là chuyện gì?” - Mỹ An hít sâu một hơi.
“Chuyện ly hôn”
“Cái gì? Ly hôn? Hai người định làm thật à?” - Phan Kiệt tỏ vẻ phản đối.
“Em vào trong giúp chị Mỹ Tâm đi, chị muốn nói chuyện riêng với Thanh Bách”
“Hai người có gì thì ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện, không nên hành động trong lúc nóng giận” - Phan Kiệt trước khi rời đi cũng cố để lại một câu can ngăn.
Thanh Bách nhìn Mỹ An, cô cũng nhìn thẳng vào anh, dường như bọn họ đều đã hạ quyết tâm cho chuyện này.
“Chúng ta ly hôn đi”
Đây là lần đầu tiên lời đề nghị đến từ Thanh Bách, giống như Mỹ Tâm nói, cuộc hôn nhân này nên kết thúc từ bốn năm trước rồi. Lại giống như Thanh Tùng nói, không có kết thúc sẽ không có bắt đầu lại.
“Được” - Mỹ An bình thản gật đầu.
“Chúng ta ly hôn cũng đơn giản thôi, nhưng em muốn nhờ luật sư xử lý phần 2 tài sản của chúng ta. Sau khi chuẩn bị xong em sẽ gửi anh đơn ly hôn hoàn chỉnh”
Thanh Bạch cười chua chát, xem ra Mỹ An đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng rồi. Lần ly hôn này nếu anh còn không đồng ý chính là tự mình chuốc nhục.
“Được, em cứ gửi cho anh, anh sẽ ký”
Thanh Bách và Mỹ An chính là loại người luôn cố tỏ vẻ bề ngoài như mặt hồ tĩnh lặng nhưng chỉ họ biết rõ sâu trong thâm tâm đang đau đớn ra sao. Thanh Bách cảm thấy Mỹ An rất tuyệt tình nhưng anh không dám oán trách. Bởi vì anh nhớ lúc trước khi anh tổn thương cô còn tuyệt tình hơn như vậy rất nhiều. Mỹ An có thể nhẫn tâm chính là biểu thị cô ấy vẫn ổn, không có anh vẫn ổn.
Rốt cuộc Thanh Bách không biết nên vui hay buồn vì điều đó nữa. Mọi người đều thấy anh rất ổn, anh cũng thấy vậy. Nhưng chỉ cần bản thân vừa rảnh rỗi một chút, anh lại không ngăn được bản thân nhớ tới cô.
“Cậu chủ, đồ đạc cô Mỹ An còn để lại, tôi có nên thu dọn hay không?” - Bác Hai hỏi anh.