“Tôi đã nói cứ đi chơi thoải mái mà." - Thanh Bách cười với Minh Thái.
Tôi còn lạ gì tổng giám đốc, tôi không sớm trở về chắc chắn công việc sẽ chất cao như núi." - Cậu nhún vai. "Em cô mua nhiều quà cho chị lắm, chúng ta vào phòng xem đi."
"Hay là để lát nữa vậy." - Mỹ An hơi lùi về sau tránh bàn tay đang níu kéo cô rất nhiệt tình của Thanh Nhi - "Mấy ngày chị không đến cong ty rồi, phải đi xem công việc trước đã."
Mọi người hơi chững lại một chút, Minh Thái cười giả lả cứu lại bầu không khí lúng túng này:
"Em đã làm vợ người ta rồi đừng như trẻ con thế, sắc mặt Mỹ An trông không được khỏe lắm, em để cô ấy được yên tĩnh đi.”
'Vậy em cho người đưa quà đến nhà cho anh chị.” - Thanh Nhi gật đầu nói, cô cũng đã nhận ra điểm bất thường.
Hai vợ chồng mới cưới kia đợi Mỹ An đi vào trong phòng rồi mới kéo Thanh Bách đến một góc hỏi chuyện.
"Anh chị lại làm sao nữa vậy?” -Thanh Nhi hỏi.
"Anh cũng không biết.”
Minh Thái nhíu mày, cậu nghĩ tới chuyện sản nghiệp Trần gia vẫn còn chưa giải quyết xong đưa ra suy đoán
“vẫn vì chuyện kia sao?”
"Phải, nhưng nghiêm trọng hơn rồi - Thanh Bách cười trừ.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy Tại sao lại giấu em?” - Thanh Nhi bĩu môi.
Minh Thái ôm lấy Thanh Nhi:
"Em không nên biết đâu, chuyện gia đình người ta, chờ họ giải quyết xong anh sẽ nói em nghe.”
Mỹ An ngồi xử lý công việc, trong lòng thấy không yên. cô rõ ràng biết Thanh Nhi vô tội, không nên trách em ấy cũng như không nên trách Thanh Bách. Nhưng nếu cô bao dung với mọi
người thì lấy ai đòi lại công bằng cho cha cô?
Vân Anh đang phân phó thuộc hạ để chuẩn bị cho kế hoạch trả thù của mình, dù cho Tấn Khang cô không đồng ý cho cô làm vậy thì hắn cũng vô phương ngăn cản. Thuộc hạ nghe tới trả thù cho Tấn Khang liền răm rắp nghe theo lệnh của Vân Anh.
Bà cũng rất nhớ Mỹ An, đúng như dự đoán của Vân Anh bà đã giấu diếm Lưu Văn Trường một mình đến điểm hẹn. Ngay lúc bà Thu Huệ xuất hiện, thuộc hạ của Vân Anh đã nhanh chóng bắt bà đi.
Mỹ An ở bên này cũng nhận được lời nhắn tương tự, cong không chút nghi ngờ gì, vì chính cô cũng đang
mong ngóng được gặp mẹ.
"Em định đi đâu đấy?" - Thanh Bách thấy cô vội vàng ra ngoài nên lo lắng.
"không có gì đâu, em chỉ ra ngoài một lát thôi." - Mỹ An tất nhiên không nói cho anh biết sự thật.
Thanh Bách nhìn cô ngày càng giấu diếm mình như thế, trong lòng khó chịu không thôi.