“Nỗi khổ? Đàn ông các anh đều cùng một giuộc, suốt ngày chỉ có bênh vực nhau”
“Anh không có” - Thanh Bách cười khổ - “Cha của Tuấn Triết là nhân vật quyền thế bật nhất thành phố B, cậu ấy cũng vì bảo vệ Thiên Kim thôi”. “Có thật sự là vậy không? Hay Tuấn Triết chỉ là sợ phải trở về với hai bàn tay trắng? Em dám chắc dù Thiên Kim mất tất cả, cô ấy cũng không từ bỏ Tuấn Triết, anh đừng nói Tuấn Triết cũng sẽ như vậy” - Mỹ An cười nhạt.
“Em đứng ở lập trường của Thiên Kim, còn anh đứng ở lập trường của Tuấn Triết. Chúng ta chắc chắn sẽ không giống nhau nhưng mục đích đều muốn bọn họ hạnh phúc
mà. Em đừng giận dỗi như vậy” - Thanh Bách ôm lấy cô vỗ về. Mỹ An mím môi:
“Đàn ông các anh suy đi tính lại cũng quan trọng lợi ích nhất.”
Cô đang nghĩ tới chuyện sản nghiệp của gia đình, cô tự hỏi có phải Thanh Bách và Tuấn Triết cũng có phần giống nhau. Dù yêu tới đâu thì hễ là động chạm tới chuyện lợi ích, sự nghiệp vẫn nguyện hy sinh tình yêu hay không?
“Mỹ An, ý em là sao?” - Thanh Bách rũ mắt.
“Anh đã nhớ lại tại sao Bách Niên lại có những sản nghiệp của nhà em chưa?”
Cánh tay đang ôm lấy Mỹ An của Thanh Bách bị đông cứng:
“Anh vẫn đang điều tra” Mỹ An rũ mắt:
“Em biết bản thân không nên cứ nhắc lại chuyện này, thật sự không có gì hay họ cả. Nhưng em khôn thể bỏ qua, nên là anh nhanh một chút cho em câu trả lời có được không?”.
Thanh Bách hít sâu một hơi, cánh tay ôm lấy cô cố siết chặt hơn chút:
“Có tin tức gì mới không anh?” - Mỹ An hỏi một câu cho có lệ.
Thanh Bách đặt tờ báo xuống, vuốt ve tóc cô, chậm rãi nói:
“Điều là mấy tin tài chính nhàm chán thôi, nhưng mà báo
lá cải thì vẫn không ngừng đưa tin về Thiên Kim và Tuấn Triết”
Mỹ An thở dài, dụi dụi đầu vào vai anh:
“Bạn em đúng là đáng thương mà, lúc trước thì sợ người ta chỉ bao nuôi mình qua đường. Hạnh phúc chưa được bao lâu lại bị gia đình người yêu gây khó dễ”