Tình yêu chính là kỳ lạ như thế đó, một khi nó đã nảy nở trong lòng thì mọi hành động gì cho vô lý đến đâu cũng trở nên hợp lý.
Gió thổi mạnh làm những cảnh lung lay rơi xuống từng đợt phủ tím một khoảng sân. Thanh Bách và Mỹ An đan tay vào nhau, bọn họ ở dưới một trận mưa hoa bay.
“Em đang mơ có phải không anh?”
“Không phải, đây là hiện thật, tất cả những điều này là thật” - Thanh Bách trầm giọng.
Hạnh phúc này với Mỹ An quá không chân thật, trong suốt mười năm qua cô trải qua hết tất cả đắng cay tủi nhục. Giờ này hạnh phúc lại rợn ngợp khắp nơi như cánh hoa đinh hương, cô sợ chỉ là ảo mộng. Bởi vì hạnh phúc này được xây dựng nên bằng việc vùi lấp sự thật. !
Đêm đó Mỹ An không ngủ được, cô cứ mở mắt đau đáu nhìn trần nhà, một lát lại nhìn qua Thanh Bách đang ngủ bên cạnh. Cả chị gái và Đông Quân đều suy nghĩ không nói cô nghe nhưng cô có thể hạnh phúc trên sự ích kỷ của mình không?
“Xin lỗi anh” - Mỹ An hôn nhẹ lên thái dương Thanh Bách rồi xuống giường bước ra khỏi phòng.
Cô đi về phía phòng sách ngồi vào bàn làm việc của Thanh Bạch, mở máy của anh lên bắt đầu đăng nhập. Đột nhiên cửa phòng sách mở ra, trái tim của Mỹ An rơi xuống một nhịp, mặt cô từ trắng chuyển xanh..
“Là cô sao? Tôi thấy có ánh sáng nên vào xem thử. Sao cô không bật đèn lên, đừng ý bây giờ mắt còn tốt, đến tuổi của tôi là hại lắm” - Người bước vào là bác Hai.
Mỹ An thở phào nhẹ nhõm, giả vờ không có gì nói: “Tôi biết rồi, bác cứ đi nghỉ sớm đi” “Thế cô cũng đừng làm khuya quá đấy, Thanh Bách biết lại không vui”
Bác Hai mở cửa bước ra lại thấy Thanh Bách đang đứng ở ngoài, anh làm động tác suyt với ông. Bác Hai cũng biết ý không nói gì, đi trở về phòng của mình, ông nghĩ chắc vợ chồng nhà này đang chơi trò chơi gì đó.
Thanh Bách nhìn vào sâu bên trong cánh cửa, rũ mắt: “Mỹ An, đang giấu anh cái gì vậy?”
Mỹ An ở trong không hề biết Thanh Bách đang ở ngoài, cô vẫn đang miệt mài xem hết những tài liệu mật của công ty. Ngoài số sản nghiệp mà Thanh Bách mua từ Tấn Khang, vẫn còn rất nhiều cái khác được thu mua từ trước khi phá sản. Chuyện này không phải Mỹ An mới biết, cô đã quá tin tưởng Thanh Bách mà gạt bỏ chuyện này.
“Không thể nào, anh ấy không có lý do làm vậy” - Mỹ An tự trấn an chính mình. Mỹ An lại xem thêm một vài tư liệu nữa, những sản nghiệp đó đều là của cổ đông lớn trong công ty. Đây chắc chắn là một vụ thu mua có kế hoạch, nói đúng hơn là cấu kết muốn hại chết công ty của gia đình của cô. Mỹ An cười chua chát, chứng cứ ngay trước mắt, cô không cách nào xem như không biết được nữa.
“Tại sao lại lừa em..” - Nước mắt Mỹ An chảy xuống thành dòng. Mỹ An quay trở lại giường thấy Thanh Bách vẫn nằm an yên ngủ, cô nhẹ nhàng lên giường. Cô nhìn anh thật lâu rồi lại rũ mắt đưa lưng về phía anh ngủ. Thanh Bách lúc này mới mở mắt ra, anh nhìn tấm lưng gầy gò của Mỹ An mà chua xót.
Nếu có chuyện gì sao không thể nói cùng anh, đừng xa cách như vậy - Thanh Bách nghĩ thầm.
Sáng sớm hôm sau Thanh Bách muốn tìm cơ hội để nói chuyện rõ ràng với Mỹ An nhưng cô luôn né tránh.
“Hôm nay em đi gặp khách hàng luôn không đến công ty đầu? “Em đi đâu để anh chở”