“Tôi là chồng của cô ấy” - Thanh Bách gằn giọng nói, cương quyết đưa lên tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay.
“Anh nhìn cho kỹ đi. Tôi, Lưu Thanh Bách là chồng hợp pháp của Trần Mỹ An, cô ấy là vợ tôi, anh không có quyền đưa cô ấy đi” Đông Quân và Anh Đào đều tỏ vẻ wow' sau đó lùi về sau để cho hai nhân vật chính tự giải quyết.
“Chúng ta vẫn là vợ chồng? - Giọng Mỹ An run run xác nhận lại.
“Anh chưa từng ký đơn ly hôn”
Việc Thanh Bách và Mỹ An vẫn còn là vợ chồng hợp pháp có lẽ là thông tin chấn động nhất, không ai có thể ngờ đến, ngay cả người trong cuộc như Mỹ An còn mờ mịt. !“Tại sao chúng ta lại chưa ly hôn?” - Mỹ An nhìn tờ giấy kết hôn mà trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
“Khi đó em nhờ Thanh Tùng mang giấy ly hôn đến cho anh, anh đã không ký” - Thanh Bách trầm giọng nói.
“Không phải lúc đó anh đang rất chán ghét em sao? Anh còn rất hận em nữa” - Mỹ An thật sự không hiểu tại sao anh lại làm vậy.
“Có lẽ là do tiếng nói từ sâu trong tim, nó không muốn anh bỏ lỡ người anh yêu nhất” - Thanh Bách cũng không giải thích được, lúc đó không muốn ký và cứ như vậy để đến tận bây giờ.
Thanh Bách thật sự là người rất truyền thống, dù anh vẫn luôn không hài lòng với Mỹ An nhưng một khi đã kết hôn anh không muốn ly hôn. Hai năm đó dù cho không vui vẻ nhưng bọn họ đã từng sinh hoạt như một cặp vợ chồng, sự liên kết đó mãnh liệt hơn người ta tưởng.
Mỹ An cúi đầu một lúc rồi lại nhìn đôi mắt của Thanh Bách, có thứ gì đó vừa nhẹ nhàng rơi xuống và bung nở như đóa hoa ban sớm. Hai người vẫn còn đang tràn ngập nghi ngờ về tình yêu này bỗng dưng tìm được con đường sáng.
Đông Quân thật sự không nhịn nổi nữa, chắc chắn tiếp theo sẽ một màn ân ái của hai người, chán nản nói:
“Mỹ An đến để tiễn bé Đào về thôi, vả lại cô ấy cũng từ
chối tôi rồi”
Anh Đào ra sức gật đầu như muốn chứng minh cho Thanh Bách mấy lời này đều là thật. Sau đó hai anh em cũng dắt tay nhau cùng tiến về phía cửa an ninh, nhường lại không gian riêng tư cho Thanh Bách và Mỹ An.
Gương mặt anh hiện tại đang cứng đờ, hóa ra Mỹ An không hề có ý định rời đi. Nãy giờ anh tới đây làm loạn thật sự giống một kẻ ngốc.
Mỹ An không nhịn được nhởen miệng cười, vươn tay đánh nhẹ vào vai anh:
“Sao anh lại ngốc vậy, xấu hổ chết được. Anh còn mang cả giấy kết hôn theo nữa chứ?
Thanh Bách giật giật khóe miệng, cười khổ: “Anh sợ em đi thật, chỉ có thể lôi ra át chủ bài này thôi”
“Thanh Bách, mai là giáng sinh đúng không?”
“Phải, em muốn đi đâu chơi à?" - Giọng nói của anh pha chút vui vẻ.
“Chẳng phải anh còn nợ em một cuộc hẹn à? Chúng ta hoàn thành nó đi” - Mỹ An cong môi.
Lòng ngực Thanh Bách phập phồng: “Em sẽ đưa ra quyết định cuối cùng vào ngày mai sao?”
Mỹ An gật đầu, mười năm trước bọn họ đã bỏ lỡ một cuộc hẹn, vậy thì để cuộc hẹn của mười năm sau quyết định bọn họ có đi tiếp hay không đi.
Mỹ Tâm nhìn thấy Thanh Bách đưa Mỹ An trở lại liền thấy đau đầu, xem ra em gái cô đời này đã định không thể rút chân khỏi hố sâu này.