Không những Mỹ An mà tất cả mọi người có mặt đều không ngờ được tổng giám đốc bình thường một câu thừa thãi cũng không nói như anh lại chủ động bày tỏ tình cảm với CÔ.
Mỹ An cong môi cười, ánh mắt hướng về anh như chứa ngàn vì sao lấp lánh. Hai người nhìn nhau, không gian xung quanh dường như không còn bóng dáng một ai khác. Ngay lúc này, giây phút này, thời giới chỉ thuộc về bọn họ.
“Hy vọng những năm tháng kế tiếp, em sẽ vẫn cùng Bách Niên đồng hành” Mỹ An không trả lời, cô gật đầu, cái gật đầu dành riêng cho anh.
“Wow, hai người tình cảm ghê!”
“Nói gì nói cũng có tình nghĩa vợ chồng mấy năm, làm sao mà nói cắt đứt là cắt đứt được”
“Vậy xem ra là Linh Chi kia đeo bám không chịu buông rồi”
Linh Chi nghe hết tất cả những lời này, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay sắp chảy máu. Tại sao mọi chuyện lại như thế này? Rõ ràng người ở vị trí này phải là cô ta mới phải. Từ khi nào mà Mỹ An mới là người phụ nữ của Thanh Bách trong mắt mọi người? Cô ta không cam tâm, cô ta không thể để chuyện này xảy ra.
Thanh Bách bước xuống sân khấu nhường chỗ cho Minh Thái lên khen tặng các nhân viên có thành tích xuất sắc. Anh liền chạy vội đến chỗ Mỹ An, hai người vẫn cứ nhìn nhau không nói gì. !“Anh đúng là ngày càng không biết xấu hổ “Xấu hổ có dỗ dành được em không?” - Thanh Bách cười.
“Anh có thấy mình rất giống mấy tên lăng nhăng dẻo miệng, sáng dỗ người này, chiều dỗ người kia không?” - Mỹ An nhướn mày.
Thanh Bách nghẹn họng, đúng là có hơi giống một chút: “Em không hiểu cho anh cũng thôi đi, còn nói móc anh”
“Em... chỉ vừa mới vui lên một chút còn lâu mới thật sự tha thứ cho anh” - Mỹ An mím môi.
Việc Thanh Bách ở trước mặt mọi người bày tỏ với cô chính là lời khẳng định tốt nhất cho tình cảm anh dành cho cô. Mỹ An có lẽ vẫn chưa buông xuống những khúc mắt nhưng chắc chắn bằng lòng cho anh thêm thời gian.
Hai người đang tình chàng ý thiếp' thì một nhân vật không ai mới lại đột nhiên đến, còn rất thản nhiên phá hỏng bầu không khí:
“Hình như tôi đến không đúng lúc lắm nhưng đang có tiệc đúng không? Không ngại tôi ở lại một chút chứ?”
“Đông Quân, anh đến đây làm gì?” - Mỹ An thấy đầu lại sắp đau.
“Đây là tiệc nội bộ công ty, anh ở lại không hợp lắm” - Thanh Bách kéo Mỹ An ra sau lưng mình.
“Tôi chỉ là muốn đến bàn về mấy mảnh đất thôi, tôi chờ mãi không thấy công ty phản hồi nên mới đích thân đến một chuyến” - Đông Quân thật sự nói dối không ngượng miệng. Anh ta là đoán được Linh Chi sẽ gây chuyện trong hôm nay
nên mới đến để xem chừng Mỹ An.
“Vậy sao?” - Thanh Bách nhướn mày - “Mỹ An, em đi lấy hồ sơ mấy mảnh đất lại đây
Thanh Bạch chỉ đơn thuần không muốn để Mỹ An và Đông Quân ở gần nhau, không ngờ lại tạo cơ hội cho Linh Chi hành sự. Cô ta lặng lẽ đi theo Mỹ An, lại khẽ sờ vào túi máu. đã dán sẵn dưới đùi, cô ta phải nhanh chóng chọc tức Mỹ An.
Mỹ An một mình đi lên văn phòng tìm tệp hồ sơ lúc bước ra khỏi phòng lại thấy Linh Chi đang chờ sẵn. Cô cau mày, trong lòng có dự cảm không lành.
“Mỹ An, cô nghĩ mình thắng rồi đúng không?”
Mỹ An thật sự không hiểu nổi, đến nước này mà Linh Chi vẫn chỉ quan tâm đến chuyện thắng thua.
“Cô luôn tỏ ra tốt đẹp nhưng lại là kẻ lật lọng trơ trẽn, cô hứa với bà nội rời khỏi Thanh Bách nhưng cô không làm” - Linh Chi cười khinh.
“Tôi muốn rời đi chứ nhưng Thanh Bách không đồng ý” - Mỹ An đâu còn dễ bắt nạt nữa. Cô nể tình cái thai mới chỉ nói chuyện với cô ta, còn không thì cô đã động tay động chân luôn rồi.
“Đồ vô sỉ! Cô quyến rũ Thanh Bách, anh ấy chắc chắn bị cô bỏ bùa rồi”
Mỹ An day day thái dương, cô đi lướt qua Linh Chi bấm nút thang máy muốn quay lại sảnh tiệc. Linh Chi không ngờ Mỹ An lại mặc kệ mình như thế. Cô ta vội lao đến chen vào thang máy.
Mỹ An cũng mặc kệ, lui ra một góc đứng yên vị. Không ngờ Linh Chi như nổi điên lao tới nắm lấy tay cô, liên tục dùng nó đánh vào bụng mình:
“Cô đang làm cái gì vậy hả?- Mỹ An hét lên cố gắng rút
“Không phải, không phải..”. “Cái gì vậy trời? Thật sự là Mỹ An hại Linh Chi hả?”
“Trước đây nghe nói cô ta từng hủy dung nhan của Linh Chi nữa, xem ra là thật rồi”
Dư luận chính là một lũ bù nhìn gió chiều nào ngả chiều đó, không cần biết đúng sai phải trái.