"Anh đến đây làm gì vậy?" - Mỹ An thật sự không dám tin Đông Quân lại đến tận nơi này tìm cô.
Đông Quân cong môi, bước tới
phía ghế đối diện ngồi xuống, thong thả gắp thức ăn vào chén cô:
“Mấy món này đều là chuẩn bị cho em, đồ ăn đều là đầu bếp gốc ở thành phố c nấu, em ăn nhiều vào."!
“Đông Quân, anh..." - Mỹ An làm gì có tâm trạng ăn uống chứ, nhìn thấy Đông Quân, Mỹ An như con cá mắc lại lưỡi câu vậy.
“Em cũng vô tâm quá đó, đến tìm Lão Kiều nhớ giúp đỡ vậy mà chẳng gọi cho anh lấy một cuộc." - Đông Quân không mặn không nhạt nói.
Mỹ An cắn môi, đáng lẽ ra cô phải sớm nghĩ tới có một ngày anh ta cũng
sẽ tìm tới tận đây tìm mình.
"Mục đích anh đến thành phố B là gì? Thật sự là muốn xây một cái xưởng sao?"
"Xây xưởng là cớ thôi, em mới là lý do chính." - Đông Quân vô cùng thẳng thắn.
Mỹ An khó xử thở dài:
"Đã gần một nâm không gặp nhau rồi, anh đâu cần nói mấy lời này."
Đông Quân nheo mắt, trầm giọng nói:
"Em tự ý chạy về đây, tự ý cắt đứt liên lạc với anh, anh không chấp nhất nhưng không có nghĩa em có thể dùng
cách đó mà biến mất khỏi cuôc đời
Mỹ An hít một ngụm khí lạnh, so với Thanh Tùng, Thế Quang thì Đông Quân mới thật sự là cửa ải khó khăn nhất trong tình cảm của cô và Thanh Bách.
"Em đã nói rõ với anh rồi, chúng ta không thế."
"Anh không đến đây để hỏi ý kiến em, em đến để mang vợ mình về."