Mỹ Tâm thở dài, khuyên can:
"Sao em không nghĩ đây chính là nhân quả tuần hoàn, người cướp đi đứa con của em, sẽ cho em một đứa con khác."
Mỹ An cười khố:
"Dù là vậy đi chăng nữa thì cũng quá nhẫn tâm. Bắt một đứa trẻ rời xa mẹ nó và buộc một người mẹ phải từ bỏ đứa con của mình, em làm không được."
"Nhân nhượng với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình. Em nghĩ cho kỹ đi."!Mỹ An gục ngã trên giường, không lẽ đế tiếp tục ở bên cạnh Thanh Bách cô chỉ còn có lựa chọn này sao? Cô thấy không cam tâm, cô không muốn
thỏa hiệp như thế này.
Mỹ An nghĩ hết một đêm, hôm sau không trốn tránh nữa đến công ty làm việc. Mỹ Tâm nói không sai, Thanh Bách đưa ra lựa chọn này chính là lo nghĩ cho cô rất nhiều. Dù cách của anh thật sự không quá vẹn toàn nhưng anh cũng đã chịu nhọc lòng tính toán.
Mỹ An gặp Thanh Nhỉ ở thang máy, Thanh Nhi có vẻ không muốn cô lên phòng làm việc:
"Em đang soạn một cái hợp đồng, có chỗ này không hiếu lẳm, chị chỉ em với.
Mỹ An khó hiểu nhìn Thanh Nhi lôi kéo mình:
"Bình thường em đều đi tìm Minh Thái mà, sao hôm nay lại hỏi chị rồi?"
"Tại lâu rồi em không tâm sự với chị, từ khi chị lên chức liền bận tối mặt tối mũi. có trò chuyện cùng em nữa đâu."
Mỹ An thấy cô nói thế lắc đầu cười:
"Vậy được rồi, có chuyện gì muốn kể chị nghe nào?"
“Con không giấu chỉ là chưa đến lúc cần thiết để nói thôi." - Thanh Bách không mặn không nhạt đáp.
“Con tính làm cái gì vậy hả? Đó là con của con đó."
Thanh Bách lại cười nhạt:
“Có thật là con của con hay không thì chờ xét nghiệm ADN đi, con hoàn toàn không nhớ rõ mình đã cùng Linh Chi làm gì đế có đứa con này."
Bà nội tức giận nắm chặt lấy tay
vịnh xe lăn: “Sao con có thế nói ra lời vô tâm như vậy? Dù bà cũng không thích Linh Chỉ nhưng nó đã mang cốt nhục của Lưu gia rồi, con phải có trách nhiệm."