Thanh Bách và Mỹ An đều rơi vào hỗn loạn, rốt cuộc là ai lại muốn bắt Mỹ An trong thời điểm này. Thanh Bách chỉ có thế nghĩ đến Tấn Khang, mạnh dạng đưa ra suy đoán của mình:
“Không ai ngoài Tấn Khang."
“Chẳng phải anh ta đang định bỏ trốn sao, lúc này bắt Mỹ An làm gì chứ." - Mỹ Tâm có chút không tin.
“Thật ra người hẳn ta muốn bắt không phải Mỹ An mà là chị." - Thanh Bách nghiến răng - “Vệ sĩ của tôi nói bọn người bắt cóc đã gọi cô ấy bằng tên chị."
Mỹ Tâm đứng hình, cô nhớ tới lời của Tấn Khang đêm qua càng thêm khẳng định là đã bắt nhầm người.
"Tấn Khang không làm hại Mỹ An đâu, nếu mục tiêu của anh ta là tôi anh ta sẽ liên hệ sớm."
Thanh Bách lẳc đầu, sau anh có thể ngồi yên được chứ. Hai lần, đã hai lần, lần đầu Mỹ An bị bắt đi, anh đã tự dặn lòng không đế cô rơi vào nguy hiếm thêm lần nữa. Vậy mà anh vẫn không làm được, thanh Bách cảm thấy bản thân bây giờ thật vô dụng.
“Không được, tôi không thể ngồi yên."
“Cậu phải bình tĩnh, bây giờ Mỹ An đang trong tay Tấn Khang, cậu đừng chọc giận anh ta.“!Chị yên tâm, tôi sẽ không đẽ cô ấy chịu tổn hại gì." - Thanh Bách nhanh chóng đi liên hệ với Tiến Thành tập hợp người.
Bên này Tấn Khang đang tức điên ra tay đánh vài tên thuộc hạ:
“Bảo bọn mày đi bắt một người phụ nữ cũng bắt nhầm? Thằng nào cũng từng là giang hồ một cõi làm chút chuyện nhỏ cũng không xong."
Mỹ An đang bị trói trong góc vừa vui vừa buồn, buồn vì mình bị bắt còn vui vì hắn ta đã không đạt thành âm mưu bắt chị gái cô.
Tấn Khang mắng chửi một hồi cũng thôi quay sang nhìn Mỹ An, có chút chán nản:
"Cô nói xem, tại sao cứ luôn là cô? Cả hai lần tôi đều không muốn bắt cô, cô đều tự mình đưa tới."
Mỹ An cảm thấy bản thân còn khổ sở hơn nhiều:
"Nếu không phải anh làm chuyện xấu thì tôi cũng không ở đây."
"Mạnh miệng đây." - Tấn Khang kéo
một chiếc ghế đến trước mặt Mỹ An, cũng phất tay bảo thuộc hạ ra ngoài.
Mỹ An đối diện với hẳn, không tỏ ra chút sợ hãi nào mặc dù tim cô đang như một cái mặt trống đi đánh liên hồi.
"Cô biết tại sao tôi không làm hại cô không?"
Mỹ An không ngờ Tấn Khang lại nói thẳng như vậy, cô nhận ra Tấn Khang đối với cô còn không có địch ý bằng Vân Anh.
"Tôi không biết."
"Vì Mỹ Tâm, cô đối với cô ấy chính là tim là phổi, tôi mà động vào cô, đời này Mỹ Tâm sẽ không tha thứ cho tôi." -
Tấn Khang nói rất chậm rãi nhưng rồi lai cười chua chát.
“Anh và chị hai..." - Mỹ An càng khẳng định suy đoán trong lòng, quan hệ của hai người này đúng là không đơn giản.
“Tôi không động đến cô nhưng Lưu Thanh Bách thì không chắc. Cậu ta rõ ràng không dính líu gì lại nhất quyết muôn đỗi phó với tôi.
“Anh định làm gì anh ấy? Anh hại anh ấy thiếu chút nữa phải ngồi tù còn bảo bản thân vô can." - Mỹ An nghiến răng nhìn hắn ta đầy tức giận.
“CÔ cứ ngoan ngoãn xem kịch là
được." - Tấn Khang lộ vẻ mặt gian xảo.
"Không! Anh không được làm hại Thanh Bách!" - Mỹ An có phần kích động, cô cũng quên luôn bản thân mới là người đang gặp nguy hiểm thật sự.
"Cậu ta quan trọng với cô vậy sao? Theo tôi biết cậu ta đã tổn thương cô rất nhiều, cô có bao giờ hoài nghi tình cảm của hai người không?"
Mỹ An cắn môi, nhìn hắn ta đầy giận dữ:
"Không phải chuyện của anh, nếu anh dám làm hại tôi hay ai khác, anh sẽ không thoát được đâu."
Thanh Bách cũng dần hiếu ra quan hệ vượt mức bình thường của hai người họ. Anh cũng thấy trong lòng nhẹ đi một phần, ít ra có thế tin tưởng Tấn Khang sẽ không tổn hại Mỹ An.
“Chúng ta không thế nghe theo hắn ta, quá mạo hiểm." - Tiến Thành lên tiếng.
Thanh Bách cũng hiểu đều này nhưng trước mắt chỉ có thể vờ đồng ý với hắn ta:
"Đừng báo cảnh sát vội, cậu cứ tập họp mọi người. Khi nào chúng ta chắc chắn khống chế được tình hình thì hãy báo cảnh sát."
Tấn Khang rất nhanh đã liên lạc lại, Thanh Bách đồng ý trao đổi với hắn.
"Nhưng tôi muốn được nghe giọng của Mỹ An trước." - Anh nghiêm giọng đưa ra điều kiện.