Giấy không gói được lửa, dù đã tận lực ép xuống tin tức thì cũng bị nhiều nơi đưa tin về sự việc trung tâm thương mại dính líu đến ma túy. Cổ phiếu của công ty Bách Niên sụt giảm nghiêm trọng, nhiều khách hàng còn muốn đơn phương chấm dứt hợp đồng. “Hiện tại trung tâm thương mại thế nào rồi?” - Mỹ An hỏi Minh Thái.
“Buộc phải đóng cửa điều tra, tôi đang lo liệu tiền bồi thường cho các nhãn hàng. Thiệt hại của Bách Niên hiện tại đều tăng theo cấp số nhân qua từng giờ
“Đúng là bình thường không sao xảy ra chuyện mới biết ai là bạn ai là thù, coi như Bách Niên trải qua hoạn nạn lần cũng nhìn thấy được lòng người” - Mỹ An cười khổ. ! Minh Thái đưa cho Mỹ An một tập hồ sơ lớn, tổng kết thua lỗ trong 24h qua của Bách Niên:
“Cô biết vấn đề là gì rồi đó, chúng ta không thể giữ lại dự án cảng biển”.
Mỹ An đỡ trán, đúng là không thể làm gì khác được. Thanh Tùng mới rút vốn không lâu, Bách Niên lại dồn hết vốn liếng cho dự án này. Hiện giờ công ty xảy ra chuyện lớn, muốn xoay sở được chỉ có thể buông tay dự án cảng biển.
“Chúng ta có thể nhờ tập đoàn Lưu gia không? Dù gì tập đoàn đó cũng có một phần của Thanh Bách” - Thanh Nhi mím môi đề nghị.
Minh Thái và Mỹ An đều đồng loạt lắc đầu, cô cười nhạt: “Cho dù bọn chị bằng lòng thì khi Thanh Bách quay về
Từ khi Thanh Bách bị bắt đi, chuyện chưa qua 48h đồng hồ mà không biết bao nhiêu thứ đã ập đến. Mỹ An lúc này mới nhận ra, có anh ở bên cạnh là chỗ dựa vững chắc thế nào.
Tiến Thành lúc này đột nhiên trở về, Mỹ An thấy thần sắc cậu ta không ổn lắm, trên áo khoác còn có vết máu.
“Cậu có sao không?” Tiến Thành lắc đầu, nghiến răng nói:
“Thật sự là do Tấn Khang làm. Mấy kẻ đang ở trong sở cảnh sát đều là thuộc hạ của hắn ta.”
“Khốn nạn!” - Mỹ An không nhịn được mà mắng một tiếng.
“Mọi chuyện đúng như Thanh Bách dự đoán rồi, thứ Tấn Khang nhắm vào chính là dự án cảng biển. Hắn ép chúng ta vào đường cùng, muốn chúng ta dùng dự án để trao đổi cứu anh ấy ra, mà tình hình hiện giờ chúng ta không buông tay không được”