"Cái gì? Tại sao lại là lúc này? Chúng ta sắp gửi hồ sơ cho vòng loại rồi, nguồn vốn của mỗi công ty chính là tiêu chí cạnh tranh hàng đầu" - Mỹ An vừa khó hiếu vừa lo lắng.
Thanh Bách thì bình tĩnh hơn nhiều, nhàn nhạt nói:
“Là Thanh Tùng làm, nó muốn gây khó dễ chúng ta thôi." “Vậy phải làm sao?" - Minh Thái hỏi.
“Cứ kệ đi, Bách Niên cũng nên hoàn toàn tách biệt với tập đoàn rồi."
Tập đoàn Lưu gia hiện tại do Thanh Tùng quản lý, trước đây Bách Niên là công ty con của tập đoàn. Nhưng từ khi Thanh Bách nắm quyền đã tách ra hoạt động độc lập, chỉ còn dính líu một phần vốn từ tập đoàn thôi.
Tập đoàn Lưu gia một ngày nào đó
cũng sẽ giao cho Thanh Bách, đó là lý do Thanh Tùng chỉ làm phó tổng giám đốc còn chức tổng giám đốc vẫn bỏ trống. Nhưng Thanh Bách lại không có ý định kế thừa tập đoàn nên mới đi gây dựng đế chế của riêng mình ở Bách Niên.
“Thật sự cứ kệ sao? Việc rút vốn này tuy không ảnh hưởng nghiêm trọng nhưng chúng ta vẫn phải mất một thời gian mới điều chỉnh được. Hơn nữa dự án đấu thầu đang ở ngay trước mắt rồi." - Mỹ An mím môi.!Thanh Bách vươn tay vỗ nhẹ lên tay cô:
“Đừng lo, tôi xử lý được."
Mỹ An gật đầu với anh nhưng trong lòng vẫn thấy không yên. Thật ra là cô tức giận, Thanh Tùng vậy mà lại đi gây khó dễ cho anh trai của mình?
Mỹ An tính toán trong lòng, giấu diếm tự mình đi tìm Thanh Tùng nói chuyện cho ra lẽ. Cô đến thẳng tập đoàn Lưu gia, báo tên với lễ tân xong, rất nhanh được đưa thẳng lên phòng của phó tổng giám đốc.
Thanh Tùng nhìn thấy Mỹ An thì vô cùng bất ngờ:
"Vì sao em lại tới đây? Lúc trước tìm đủ mọi cách mang em về đây thì em từ chối bây giờ lại tự mình đến."
“Anh rút vốn khỏi Bách Niên là có ý gì?" - Mỹ An vào thẳng vấn đề.
Thanh Tùng cười chua chát:
“Hóa ra là vì chuyện này, anh còn tưởng em vì anh mới đến. Bách Niên và tập đoàn từ lâu đã không có liên hệ, rút vốn là chuyện bình thường."
“Anh đừng ngụy biện, anh chọn ngay lúc này làm vậy chính là muốn Bách Niên thất thế trong vụ đấu thầu cảng biến." - Mỹ An nghiến răng.
Thanh Tùng đúng là có mục đích như vậy, cơ bản đều do Vân Anh xúi giục, cô ta tất nhiên tìm đủ mọi cách giúp đỡ anh trai mình. Mà Thanh Tùng
từ lâu đã bất mãn với Thanh Bách, nên dễ dàng bị cô ta dắt mũi.
“Anh làm vậy thì có gì không được?"
“Thanh Bách là anh trai ruột của anh đó."
“Em nói sai rồi, là anh trai họ thôi, bọn anh không cùng cha cũng chẳng cùng mẹ." - Thanh Tùng lạnh nhạt đáp.
Mỹ An cảm thấy thất vọng vô cùng, dù Thanh Bách thường cứng rắn với Thanh Tùng nhưng anh luôn yêu thương cậu hết lòng. Nếu không vì thương cậu còn lâu anh mới để Vân
Anh bước vào nhà họ Lưu. Còn lâu anh mới bằng lòng ngồi xuống làm sui với Tấn Khang.
“Cũng may là anh chỉ nói những lời này với tôi nếu anh ấy nghe được thì không biết sẽ đau lòng đến thể nào."
“Em vân chỉ lo lắng cho cảm nghĩ của Thanh Bách mà thôi, em chưa từng đứng ở lập trường của anh."
Thanh Bách sớm đã đứng ở bên ngoài cửa nghe bọn họ trò chuyện, hiện giờ Mỹ An đi đâu anh đều giám
sát rất cấn thận. Nên lúc cô đến đây anh cũng âm thầm theo sau, nhân viên ở tập đoàn thấy anh đều phải cúi chào nên không ai dám lên tiếng báo cáo về sư có măt của anh.
“Mỹ An, em thật sự quay về đế một lần nữa ở cạnh anh ấy sao? Em có thế bỏ qua tất cả mà ở bên anh ấy cả đời sao?"
"Hai người đã nói gì?" - Thanh Bách không mặn không nhạt hỏi lại.
Mỹ An không muốn anh biết nội dung cuộc nói chuyện, sợ anh sẽ thấy đau lòng:
"Anh cứ mặc kệ đi, Thanh Tùng lớn rồi những tính tình vẫn không trưởng thành được."
"ừm, chúng ta trở về thôi." - Thanh Bách rất nhanh giấu đi nét buồn trong mắt.
Anh thật sự không hiếu tại sao Mỹ
An lại luôn nói những câu nhưthếđã chuẩn bị tất cả đế rời khỏi anh. Nhưng mỗi lần anh muốn hỏi rõ cô chuyện năm xưa, muốn được níu kéo thì cô lại càng lạnh nhạt với anh. Đã quá muộn thật sao?