Mấy ngày tiếp đến cũng không nghe tin tức của Thanh Tùng nữa, mọi chuyện lại quay về quỹ đạo của nó. Công ty mới của chị Mỹ Tâm đã dần có những đơn hàng đầu tiên, Mỹ An thì cùng Thanh Bách chuyên tâm chuẩn bị cho vòng hồ sơ của dự án đấu thầu cảng biến.
“Với năng lực của chúng ta thì ắt sẽ qua được vòng này dễ dàng." - Mỹ An đang ngồi trên sofa trong phòng Thanh Bách sẳp xếp hồ sơ.
“Đúng là vậy thật nhưng lần này cách lần trước một khoảng thời gian, nhiều người lúc trước chưa chuẩn bị kịp bây giờ cũng muốn vào chia miếng bánh này." - Thanh Bách nhàn nhạt nói. Từ sau sự việc kia hai người không đến mức chiến tranh lạnh nhưng cũng không được gần gũi như trước. Người giữ khoảng cách tất nhiên là Mỹ An, Thanh Bách cũng coi như không thấy, bọn họ còn ở cùng một chỗ là được rồi.
“Dạo này không thấy Linh Chi ở đây, cô ta đi đâu rồi?" - Mỹ An đột nhiên nhớ tới người này, tò mò hỏi anh.
Thanh Bách nhún vai không trả lời, thật ra anh đã cho Linh Chi một chuyến
du lịch vòng quanh châu Âu rồi. Anh biết đây chỉ là biện pháp nhất thời nhưng yên ổn được ngày nào thì hay ngày đó thôi.
"Anh không giết người diệt khẩu đó chứ?"!Người có thù với cô ây là cỏ, không phải tôi."
Mỹ An cười trừ, tính ra thì cô ta chính là kẻ thù chung của cả hai. Cô nghĩ nếu đứa con của hai người biết cha nó bây giờ vẫn ngu ngơ chắc sẽ thấy buồn cười lắm. Cô còn rất nhiều món nợ phải giải quyết, chuyện của Linh Chi cô sẽ tạm thời gác lại.
Thanh Bách đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, nghe được mấy câu lại nhíu mày. Mỹ An thấy thế đứng dậy ra hiệu cô đã xong việc rồi giờ sẽ ra ngoài đây. Nhưng Thanh Bách lại lắc đầu, sau khi cúp máy liền nói:
"Đi cùng tôi một chuyến đi."
"Lại đi đâu?" - Mỹ An mở to mắt, mỗi lần anh bảo cô đâu với anh đều không phải chuyện tốt.
Đợi đến lúc cả hai ngồi trong xe đi được một đoạn thì Thanh Bách mới giải thích:
"Bà nội gọi tôi trở về nhà, Thanh Tùng lại gây ra chuyện gì đó."
Mỹ An nghe xong thì không ngồi yên được, khấn trương muốn anh cho mình xuống xe:
"Bà nội gọi anh về họp gia đình, anh mang tôi theo làm gì? Tôi đến đó chẳng phải càng loạn hơn sao?"
"Tôi muốn cô đi cùng tôi, không liên can ai hết. Là tôi muốn, có hiểu không?" - Thanh Bách nghiêng đầu nhìn cô.
Mỹ An xấu hổ né tránh, cô thật sự không muốn đến nhà tổ Lưu gia chút nào, đặc biệt là cô có hơi sợ gặp bà nội.
"Cô tạm thời cất chiếc vòng đi,
đừng hỏi tại sao. Tôi đang giúp cô tránh phiền phức đó." - Anh lo lắng người ở nhà nhìn thấy anh giao chiếc vòng cho cô lại làm ầm ĩ sỉ nhục cô.
Người làm Lưu gia nhìn thấy Thanh Bách trở về cùng Mỹ An cũng không bày ra bộ dạng tò mò nữa, chuyện lần trước đã đủ đế họ biết không nên chọc vào cô.
Hai người bước vào cùng mấy người đang có mặt tại phòng khách nhìn nhau không mấy vui vẻ. Bà nội, Thùy Dung, Thu Hạnh, Thanh Tùng và cả Vân Anh đều tụ họp đông đủ.
"Sao con lại mang cô ta về nữa vậy?" - Bà Thùy Dung, mẹ kế của anh
không vui nói.
Thanh Tùng từ đến cuối vẫn trầm
mặc như có ai ép uổng gì cậu ta, lầm lì không muốn nói gì hết.
Mỹ An nhìn qua phần bụng của Vân Anh, vẫn chưa nhô cao nhưng hẳn trong đó là một sinh linh bé nhỏ. Cô lại nhìn xuống bụng mình trong lòng có chút chua xót.
"Lưu Thanh Tùng, lên tiếng đi." -Thanh Bách lần nữa gọi tên cậu.
"Vân Anh theo con lâu như vậy, nó cũng nên có danh phận rồi." - Bà Thu Hạnh nói.
"Mọi người muốn cưới ai thì tự đi mà cưới." - Thanh Tùng chán nản nói.