Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo

Chương 620




Chương 620:



“Nghĩ về em…” Kiều Quốc Thiên bỗng nhiên nói: “Chắc tôi say mèm quá rồi, mới tự nhiên vô cớ trong đầu toàn là cô” Tô Hoàng Quyên trong lòng rung động, nhịp tim đập càng nhanh nữa rồi.



Anh ta đích thực uống say rồi, nên mới nói lời say rượu như vậy.



Kiều Quốc Thiên xoay người cô ta lại, cúi người xuống, liền hôn lên môi của cô ta.



Hai người, dọc đường hôn nhau, hôn tới phòng ngủ.



Tô Hoàng Quyên cảm thấy, anh ta uống say rồi thật ra tốt hơn rất nhiều so với bình thường.



Vài lần trước đây, lúc anh ta muốn mình, hầu như không có kiên nhẫn cho cô ta bất kì màn dạo đầu nào.



Mỗi lần đều chẳng qua là trút bỏ ham muốn. Cùng lúc trút bỏ ngọn lửa tình dục nhiều hơn nữa là trên người cô ta tìm kiếm khoái cảm của sự trả thù.



Nhưng mà, lần này và trước đây lại hoàn toàn không giống nhau.



Trong nụ hôn của anh ta, có nhiệt độ khiến lòng người rung động, vuốt ve mỗi một chỗ thậm chí đều có tình nồng triền miên, khiến cô ta vì đó mà rơi sâu vào, mất đi chính mình.



Kiều Quốc Thiên điên cuồng ham muốn. Tới khúc tình nồng, cắn dái tai của cô ta, khàn giọng nói nhẹ: nay có nhớ tôi không?” Đây là lời yêu thương. Cũng chỉ có duy nhất lúc anh ta uống say, đại khái mới có thể nói ra lời nói như vậy.



Tô Hoàng Quyên biết anh ta uống say rồi, nhưng mà, một trái tim lại không tự giác được chìm xuống dưới, không ngừng chìm xuống dưới…



Cuộc vui sướng này, không biết trải qua thời gian bao lâu. Trước kia mỗi lần ham muốn đối với cô ta mà nói là một trận hình phạt, hoặc lại là giày vò.



Nhưng mà, lần này và vài lần trước đây lại hoàn toàn không giống nhau, là thoải mái vui sướng.



Ngoại trừ sự hòa vào nhau của thân thể, có vẻ như, cũng có sự đụng chạm của linh hồn.



Chỉ là…khi nhiệt tình bị phóng thích, lúc hai người đều bình tĩnh trở lại, tình cảnh, tự nhiên lại có hơi ngượng ngùng. Tô Hoàng Quyên từ trong mềm đứng dậy trước, trong vòng tay của Kiều Quốc Thiên bị khoảng trống, nhíu mày lại, đưa tay kéo lại cổ tay cô ta, lại kéo cô ta trở về lại.



Cô ta lại ngã vào trong lòng anh ta, hai người bốn mắt chạm nhau, trên mặt anh ta thoáng qua vẻ không tự nhiên, trầm tiếng hỏi: “Đi đâu?”



“Tôi đi tắm rửa cái. Với lại, trong nhà bếp món ăn vẫn chưa làm xong, anh không phải đói rồi sao?” Kiều Quốc Thiên lặng nhìn cô một lúc, ánh mắt chuyển sâu thảm. Đột nhiên ôm cô ta lên trên người, nhìn theo môi của cô, lại triền miên hôn một hồi.



Lúc đầu cô ta còn vùng vẫy, anh ta cũng mặc kệ, hôn tới cô ta hoàn toàn thần phục, thậm chí biết phản hồi anh ta rồi, mới thôi.



Hai người, mới một lúc lại hơi thở hổn hển, trên mặt cô ta hiện lên má hồng.



“Tối nay, anh đúng là say không hề nhẹ”



“Không phải nói nụ hôn này chỉ có thể hôn với Lâm Văn Đông sao? Bây giờ, cô đang phản hồi tôi” Ngón tay của anh ta vuốt nhẹ từ từ trên môi cô †a, như là mang theo dòng điện vậy, khiến cô ta ngay cả trái tim đều đang rung động.



Sau một lúc, anh ta đi ra, thuốc đã bóc ra ở đầu giường, khiến anh ta ngẩn người ra. Là thuốc tránh thai trong khách sạn chuẩn bị. Cô ta đã uống một viên.



Rõ ràng là vì để anh ta yên tâm, hộp giấy bạc cũng không có bỏ đi, chỉ là đặt trên vị trí nhìn là có thể thấy được trên đầu giường. Biểu hiện rõ ra là để anh ta thấy.



Kiều Quốc Thiên bước đi nặng nề qua đó, cầm hộp giấy bạc trong tay, một hồi, cuối cùng là bỏ vào trong thùng rác.