Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo

Chương 607




Chương 607:



Anh ta điên cuồng kéo cửa xe, hai tay siết chặt nắm đấm tựa như muốn liều mạng với Kiều Quốc Thiên vậy, Tô Hoàng Quyên giật mình vội vàng chạy tới ngăn anh ta lại: Văn Đông anh đừng có kích động!”



“Em buông anh ra, anh ta chính là muốn đâm chết eml”



“Anh đi đi!” Tô Hôang Quyên sợ Kiều Quốc Thiên nổi điên sẽ đâm Lâm Văn Đông, cô ta không muốn để anh ta xen vào chuyện giữa mình và Kiều Quốc Thiên.



Lâm Văn Đông quá tức giận nhưng Tô Hoàng Quyên nghiêm mặ Văn Đông, anh có còn muốn kết hôn với em nữa hay không?” Vừa mới nghe thấy những lời này, anh ta đột nhiên sững sờ.



‘Tô Hoàng Quyên không có chú ý đến bên trong xe, Kiều Quốc thiên vừa mới hạ cửa kính xuống thì đã nghe thấy câu này.



Sắc mặt của anh ta chợt thay đổi, ánh mắt càng trở nên u ám hơn, ngay sau đó đạp mạnh chân ga khiến chiếc xe lao vút về phía trước, như thể một con thú dữ hoàn toàn biến mất trong màn đêm.



Lâm Văn Đông vẫn rất lo lắng suốt quãng đường đều nắm chặt tay Tô Hoàng Quyên, tựa hồ sợ Kiều Quốc Thiên lại xông tới một lần nữa.



Đưa cô ta về đến cổng của tiểu khu rồi hỏi: “Hoàng Quyên vừa rồi em có nhắc tới chuyện kết hôn…” Tô Hoàng Quyên thở dài: “Anh biết đấy…em không có chứng minh thư cho nên…”



“Không sao chúng ta không cần đi đăng ký. Nếu như em không ngại chúng ta có thể trực tiếp tổ chức hôn lễ, mời bạn bè và người nhà đến chúc mừng, em nghĩ sao?” Tô Hoàng Quyên cố nặn ra một nụ cười: “Anh cứ sắp xếp đi, em thế nào cũng được, hơn nữa em cũng không có người nhà và bạn bè.” Lâm Văn Đông cảm thấy hơi đau lòng cho cô ta nên gật đầu: “Vậy để anh thu xếp đi, em không cần bận tâm đâu, ngày mai anh nhờ mẹ anh giúp chúng ta chọn một ngày tốt” Tô Hoàng Quyên nói được sau đó hai người không nói thêm gì nữa, cô ta kêu Lâm Văn Đông trở về.



Mình một cơ đơn trở về nhà.



Màn đêm vắng lặng, tiếng bước chân của cô ta có chút nặng nề hơn, trong lòng cũng nặng tru như thể có một tảng đá lớn nặng ngàn cân đang đè nặng khiến người ta không thể thở nổi. Đưa ra lời đề nghị kết hôn với Lâm Văn Đông không phải là vì một phút xúc động. Trong lòng cô ta cũng rõ ràng anh ta đối với mình rất tốt, cả đời này cô ta cũng không còn mong mỏi điều gì nữa, đã rất may mắn khi có thể tìm được một người đối xử tốt với mình, bình yên vượt qua nốt quãng đời còn lại.



Bây giờ người thích hợp đã xuất hiện.



Những người phụ nữ bên ngoài chẳng phải cũng đều tùy hoàn cảnh mà ứng xử đấy thôi.



Tô Hoàng Quyên lên lầu, hành lang tối om, chiếc đèn kích hoạt bằng giọng nói đã hỏng từ lâu. Cô ta lục lọi hồi lâu mới tìm thấy được chìa khóa trong túi, rồi mở cửa ra.



Nhưng cánh cửa vửa mới được mở ra một khe nhỏ, thì giây tiếp theo vòng eo đột nhiên bị siết chặt, một đôi cánh tay dài nóng rực bất ngờ duỗi ra ôm chặt lấy cô ta từ đẳng sau. Sau đó không đợi cô ta hoàn hồn cả người đã bị đẩy vào cánh cửa một cách thô bạo.



Cánh cửa bị đá mạnh “rầm” một tiếng, Tô Hoàng Quyên bị người dùng sức mạnh mẽ xoay người lại đè lên cánh cửa.



Trong căn phòng nhỏ chật hẹp không có bật đèn.



Rất tối.



Tô Hoàng Quyên không thể nhìn thấy người đến, nhưng từ hơi thở quen thuộc đó chỉ cần ngửi đã biết được người đến là ai.



Kiều Quốc Thiên.



“Câm miệng!” Kiều Quốc Thiên lạnh lùng quát lên hai chữ, cô ta cố gắng xoay người lại muốn đẩy tay anh ta ra, nhưng lại bị anh ta nhanh chóng rút chiếc cà vạt trên cổ ra trói lại. Hai chân cũng bị anh ta đè chặt đến mức không thể nhúc nhích nổi.



Tô Hoàng Quyên cảm thấy giây phút này mình tựa như một con cá đang năm trên thớt mặc người xâu xé.



Thậm chí cô ta còn không biết tối nay mình đã làm gì chọc cho Kiều Quốc Thiên không vui, anh ta giống như một con thú dữ xé rách chiếc quần mỏng manh của cô ta ra: “Cô sống cũng khá tốt mà, hả? Giết chết con của tôi còn có thể thản nhiên kết hôn với người đàn ông khác như vậy sao? Tô Hoàng Quyên, cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới nhưng đã hỏi ý kiến của tôi chưa?” Tô Hoàng Quyên chỉ cảm thấy cả người đau đớn, giọng nói của anh ta vang lên bên tai như thể âm thanh của ma quỷ.