Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo

Chương 565




Chương 565:



Ngay lúc anh muốn đi vào, Tống Ân giữ lại anh nói: “Chúng ta… Trước tiên đem mọi chuyện nói rõ ràng…”



“Ai lại ở thời điểm này nói chuyện quỷ quái làm gì chứ?” Lê Tiến Minh nổi giận quát.



Tống Ân thở hổn hển nói: “Chúng ta về sau không nói chuyện tình cảm, không nói chuyện tương lai, không ràng buộc, không can thiệp vào chuyện của nhau. Anh đáp ứng, chúng ta mới có thể tiếp tục…” Hai mắt của Lê Tiến Minh mở to trừng cô.



Đôi mắt đó giống như là muốn đem cô nuốt chửng vậy.



Cơ thể anh trầm xuống, trực tiếp tiến đi vào.



Tống Ân níu lấy ga giường dưới thân, hai mắt ngập nước vẫn như cũ nhìn lấy anh: “Tôi… Coi như anh là chấp nhận…” Đi! “chấp nhận! chấp nhận!’’ cái đầu chứ chấp nhận!



chapter content





Chỉ tiếc…



Lí trí trở về, tất cả những hình ảnh đẹp đẽ đó đều tan biến.



Bọn họ… Không có tương lai…



“Tôi còn chưa tới lúc cảm thấy thân thể cô hết thú vị, cô tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện kết hôn!” Lê Tiến Minh oán hận cần răng: “Nếu không, tôi cũng không biết tại trước mặt chồng tương lai của cô lại nói cái gì mê sảng!”



“Anh là tên khốn nạn… A…”



“Tôi cho phép cô can thiệp!” Lê Tiến Minh nhìn qua, đem cô ấy ôm chặt: “Tống Ân, cô nghe kỹ cho tôi, những cái gì cô vừa nói… Cái gì mà “chó má” không nói chuyện tình yêu, không nói chuyện tương lai, không ràng buộc, không can thiệp chuyện của nhau đều đi gặp quỷ đi a!” Tống Ân cảm thấy chấn động.



Lê Tiến Minh nghiêng người, đôi mắt sâu chăm chú nhìn cô: “Tôi là một người rất hẹp hòi, đã cùng cô làm chuyện đó, thì cô chính là người đàn bà của tôi! Đã là người đàn bà của tôi, có cái gì tôi không thể can thiệp chứ!”



“Lê Tiến Minh, anh thật bá đạo!” Tống Ân giả bộ căm tức đấm vào ngực anh.



Thế nhưng là…



Giống như…



Trong lòng buồn bực bấy lâu, bây giờ trở nên tốt hơn.



“Về sau em còn dám biến mất như lần này, cô chờ tôi xem sẽ làm như thế nào! Đừng nghĩ tôi không có biện pháp tìm được em” Tim của Tống Ân đập nhảy kịch liệt.



Không hề phủ nhận.



Trong lòng của Tống Ân bỗng nguội lạnh đi một chút.



“Cho nên… Các ngươi thật sự…” Cô cắn môi, lại không nói tiếp được nữa.